Chương 46: Bại lộ thân phận

Nhị Ngốc thật sự giống như con sói bị dồn tới đường cùng, cậu gắt gao moi sau cổ quái vật, cái trán không ngừng va chạm vào mặt quái vật, thời điểm quái vật ý đồ rút cánh tay từ trong bụng cậu ra, Nhị Ngốc còn vươn tay bắt lấy cánh tay của nó, không cho nó lui đi.

Nhưng mà khí lực của tên quái vật này quá lớn, Nhị Ngốc căn bản kiềm chế không được, sau khi cậu bị cánh tay quái xuyên qua bụng, dễ như trở bàn tay chuyển qua đỉnh đầu Nhị Ngốc.

Thiệu Tình có thể nghe được loại tiếng vang chói tai từ móng tay của cậu cùng xương cốt quái vật cọ sát phát ra, sau đó thân thể Nhị Ngốc, đã bị hất ra ngoài.

Chẳng sợ bụng mang theo một cái động lớn, chẳng sợ thân thể cơ hồ muốn vỡ ra, Nhị Ngốc vẫn kéo lê thân thể bị tàn phá, liều mạng hướng Thiệu Tình ở bên kia đi tới.

Nhị Ngốc không biết mình có thần trí khi nào, chỉ là một ngày đó cậu đột nhiên tỉnh lại, sau đó tỉnh tỉnh mê mê phát hiện, cậu dường như nơi nào đó có chút không giống nhau.

Sau đó không đợi cậu đi theo đồng bạn của mình, thời điểm đi săn gϊếŧ tang thi, liền gặp Thiệu Tình.

Trực giác nói cho cậu biết, Thiệu Tình là đồng bạn của cậu, nhưng mà Thiệu Tình cùng những đồng bạn khác của hắn lại không giống nhau, cô thoạt nhìn liền cùng đám tang thi một thân thịt thối xấu xí bất kham, cậu nhịn không được liền đi theo.

Sau đó cậu đã bị Thiệu Tình bắt được...... Vốn cậu đã chuẩn bị tinh thần thật tốt là sẽ bị Thiệu Tình ăn luôn, dù sao ở trong thế giới của tang thi, đào ra tinh hạch của đối phương ăn luôn thực là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng mà Thiệu Tình không có, cô cho cậu đồ ăn, tinh hạch, cho cậu một cái tên, làm cậu cảm thấy cậu mất đi một ít đồ vật, tựa hồ lại đã trở lại.

Lúc ấy Nhị Ngốc chỉ là cảm thấy, Thiệu Tình rất đẹp, cậu muốn vĩnh viễn đi theo cô, luôn luôn bảo hộ cô.

Cho nên, cho dù chết lại thêm một lần, cũng không có gì.

Chỉ cần cô hoàn hảo là tốt rồi.

Thiệu Tình nhìn Nhìn Ngốc bò tới phía mình, lại nhìn quái vật tựa như không thể phá hủy kia, chậm rãi từ trong không gian cầm hai viên tinh hạch đi ra, một viên là lôi hệ, một viên là thổ hệ, đều là cô chưa từng dùng đến.

Hấp thu lực lượng tinh hạch trong nháy mắt năng lượng trong cơ thể cô sẽ bạo chướng, đây là cơ hội của cô, cho dù có khả năng sẽ chết, hoặc là bị tàn phế, Thiệu Tình cũng chỉ có thể làm như vậy, cô không có lựa chọn nào khác.

Thời điểm nhập ngũ, huấn luyện viên từng hỏi cô, vì sao lại sảng khoái lựa chọn làm bộ đội đặc chủng, Thiệu Tình nói, bởi vì cô có người cần phải bảo hộ.

Mà hiện tại, cô cũng như cũ có người muốn bảo hộ, chỉ là người cô muốn bảo hộ biến thành bánh bao nhỏ cùng Nhị Ngốc.

Nhưng mà Thiệu Tình chưa kịp sử dụng hai viên tinh hạch kia, đã có một người từ trong lòng bàn tay cô lấy đi tinh hạch, một ngụm nuốt vào.

Người này không phải người khác, là Nghiêm Hán Thanh miễn cưỡng chống đỡ thân thể bò lại đây, trong nháy mắt nuốt tinh hạch vào, cái hán tử thiết cốt liền kêu thảm thiết một tiếng, mặt ngoài thân thể anh đột nhiên bộc phát ra lôi quang, trộn lẫn màu vàng đất, sau đó da anh lập tức nứt nẻ, máu tươi nháy mắt chảy ra.

Nghiêm Hán Thanh cường chống nhào hướng quái vật, khi quái vật kia tiếp xúc với lôi quang bên ngoài thân thể Nghiêm Hán Thanh liền bắt đầu khàn khàn kêu thảm thiết, Nghiêm Hán Thanh nháy mắt ôm quái vật một đường lăn xuống sườn núi cao, có lôi quang kịch liệt không ngừng lóng lánh.

Thiệu Tình chống đỡ thân thể đứng lên, thất tha thất thểu chạy đi qua, nếu nói cô hấp thu tinh hạch, còn có một đường sống, thì một người thường như Nghiêm Hán Thanh nuốt tinh hạch vào, trừ bỏ nổ tan xác còn có cái kết cục thứ hai sao?

Khi Thiệu Tình chạy xuống triền núi, Nghiêm Hán Thanh cùng quái vật đã nằm ở một bãi đất trũng vẫn không nhúc nhích, quái vật xương cốt vốn trắng như tuyết kia đã bị biến thành màu đen, thời điểm Thiệu Tình đi đến đỡ Nghiêm Hán Thanh, không cẩn thận đυ.ng phải quái vật kia, nó nháy mắt liền biến thành tro tàn, chỉ còn lại có một viên tinh hạch đen nhánh nằm ở giữa đống tro tàn.

Thiệu Tình mới đυ.ng tới Nghiêm Hán Thanh, đã bị điện giật tới cả người tê dại, bất quá cô cắn răng, đem Nghiêm Hán Thanh cõng lên, nhặt viên tinh hạch lên đi lên trên sườn núi cao.

Sườn núi cao nơi đó nằm đầy đất đều là người bị thương, lúc Thiệu Tình cõng Nghiêm Hán Thanh đi đến, cũng đã không còn sức lực, chân mềm quỳ gối bên người nhị ngốc.

Sau đó Thiệu Tình quay sang nhìn một chút thương thế của Nhị Ngốc, nếu là người sống, khả năng giờ phút này đã phải chết từ lâu rồi, Thiệu Tình giờ phút này cảm thấy vạn phần may mắn vì Nhị Ngốc là một tang thi.

Bụng cậu có một cái lỗ hình tròn trống rỗng, xuyên thấu qua cái lỗ ấy có thể thấy đất sau lưng cậu, Nhị Ngốc thực ủy khuất nhìn Thiệu Tình, rõ ràng tình huống còn không quá kém.

Thiệu Tình lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất quá chuyện càng thêm nghiêm túc, còn ở phía sau.

Thiệu Tình biểu cảm vô tình nhìn về phía Cố Phán Phán cùng Cố Xuyên: "Như hai người chứng kiến, Nhị Ngốc là tang thi, tôi cũng không phải là người bình thường thuần túy, tôi đã từng kề bên tử vong lúc đó tôi cũng bị dính virus tang thi, sau đó thì bị biến thành cái dạng như hiện tại, thật ngại khi gạt hai người lâu như vậy, hiện tại hai người có thể rời đi, xe việt dã tôi cần dùng, bằng không không thể mang theo người bị thương được, mặt khác lương thực linh tinh, hai người có thể mang toàn bộ đi."

Thiệu Tình nói rất rõ ràng, không phải tất cả mọi người có thể chấp nhận cùng tang thi bên nhau, dù cô có lý trí, nhưng tất cả mọi người đều sợ, vạn nhất có một ngày cô nửa đêm đứng lên, mất đi lý trí đem tất cả mọi người cắn thì sao?

Cho nên cho dù Cố Phán Phán cùng Cố Xuyên lựa chọn rời đi, cô cũng là không có một tia trách cứ, dù sao đây là nhân chi thường tình.

Sau khi Cố Phán Phán cùng Cố Xuyên liếc nhau thật lâu, Cố Phán Phán mới cắn cắn môi, hô một tiếng: "Chị Tình, thực xin lỗi......"