Nhị Ngốc mờ mịt ngây ngốc đứng ở nơi đó, cũng không biết Thiệu Tình vì cái gì phát hỏa, lại nhìn đến Thiệu Tình sắp muốn rời khỏi, cậu nhịn không được theo ở phía sau, Thiệu Tình lại quay đầu lại cau mày nói:"Trở về đi, đừng đi theo tôi."
Nhị Ngốc dừng bước chân, đứng ở nơi đó có vẻ thực đáng thương, cậu nhìn Thiệu Tình từng bước từng bước chậm rãi rời đi, đột nhiên kêu lên một tiếng, thanh âm thực mỏng manh, như là níu giữ ở lại, Thiệu Tình vẫn cho rằng mình có một ý chí sắt đá, nhưng rốt cuộc cũng nâng không nổi bước chân kế tiếp.
Cô đột nhiên bắt đầu nghi ngờ, hành vi mà chính mình cho rằng tốt cho Nhị Ngốc, có phải hay không chính là đang thương tổn Nhị Ngốc? Cô chung quy không nhịn được quay đầu nhìn lại, sau đó liền nhìn thấy Nhị Ngốc ngây ngốc đứng giữa đống hỗn độn đầy đất, quần áo rách nát, phong trần mệt mỏi.
Thiệu Tình đại khái có thể tượng tượng Nhị Ngốc trộm đi theo cô thế nào, càng tưởng tượng, trong lòng Thiệu Tình lại càng cảm thấy khó chịu, cô cảm thấy quyết định của mình khiến Nhị Ngốc bị thương tổn, cho dù cậu là một tang thi cái gì cũng không hiểu.
Tang thi có tâm sao? Hữu tình sao? Thiệu Tình không biết, nhưng mà Nhị Ngốc khẳng định có.
Thiệu Tình chần chờ thật lâu, cuối cùng thở dài xoay người: "Đi theo tôi, cái gì cũng phải nghe tôi."
Vốn đang chìm trong bơ vơ Nhị Ngốc ngao ô một tiếng, dùng tốc độ như tên bắn, trực tiếp treo trên người Thiệu Tình. Thiệu Tình dở khóc dở cười đón được Nhị Ngốc, thở dài nói: "Một chút cũng không giống tang thi, giống Husky, vừa xuẩn lại ngốc, còn dính người, mau xuống dưới."
Nhị Ngốc đại khái là sợ Thiệu Tình thay đổi chủ ý, nhanh chóng theo từ trên người Thiệu Tình xuống, đi theo phía sau Thiệu Tình, một bộ dáng cậu thực ngoan ngoãn.
"Thành tinh......"Thiệu Tình thở dài, Nhị Ngốc đi đến mương nước gần đó, mương này nối với đập chứa nước, bởi vậy mưa không cạn nước, Thiệu Tình trực tiếp đem quần áo Nhị Ngốc cởi ra hết, nhét vào trong nước, từ đầu tới chân đem cậu rửa sạch một lần.
Nhị Ngốc phỏng chừng sợ Thiệu Tình ném cậu xuống, tuy rằng rất ghét nước, nhưng mà vẫn đặc biệt ngoan ngoãn không nhúc nhích, phối hợp với Thiệu Tình.
Sau khi Thiệu Tình đem Nhị Ngốc tắm rửa sạch sẽ, tìm một bộ sạch sẽ…… Quần áo nữ cho Nhị Ngốc thay, không sai, chính là quần áo của phụ nữ, bởi vì trong không gian của Thiệu Tình không phải là quần áo của phụ nữ thì là của trẻ em.
Bất quá tuy rằng là quần áo nữ, nhưng lại là loại có vẻ trung tính, khuôn mặt Nhị Ngốc thập phần thanh tú, thậm chí có thể nói là tinh xảo, đầu tóc rối xù sau khi được gội sạch sẽ ngược lại trở lên mềm mượt, thay đổi một thân quần áo phụ nữ, nhìn qua một chút cũng không cảm thấy khó chịu.
Thiệu Tình vuốt vuốt bộ tóc ướt sũng của Nhị Ngốc, mái tóc ngắn mềm mượt lập tức lộn xộn thành một đoàn, cô theo từ bên trong không gian lấy ra một chiếc áo khoác có mũ màu đen đưa cho Nhị Ngốc khoác:"Trước mặt người khác không thể cởϊ áσ choàng, biết không?"
Nhị Ngốc thành thật gật đầu, sau đó Thiệu Tình liền lôi kéo cậu đi, thời điểm trở về tang thi triều đã bắt đầu chậm rãi tan, Thiệu Tình lôi kéo Nhị Ngốc trở về nhà dân mà bọn họ ẩn thân.
Khi trèo tường đi vào, mấy người đều cảnh giác lên, mãi đến khi phát hiện là Thiệu Tình, bọn họ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, Cố Phán Phán vỗ vỗ ngực: "Chị Tình chị thực dọa hư em, nói đi là đi, bên ngoài nhiều tang thi như vậy, em nhìn một cái toàn thân đều tê dại nổi da gà tán loạn, thật tốt chị bình an trở lại...... Từ từ, đây là ai vậy a?"
Cố Phán Phán đem ánh mắt dừng ở cô gái xinh xắn đứng ở một bên, trên người Nhị Ngốc sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay đổi một thân quần áo phụ nữ, không nhìn kỹ thật đúng là giống một cô gái thanh tú xinh đẹp.
"Đây là em họ tôi, lớn lên bị câm, khi còn nhỏ phát sốt, ở bệnh viện tiêm nhưng lại bị kích ứng thuốc, sau lại bị mất đi giọng nói, còn có chút ngốc, tôi vừa mới đi ra ngoài phát hiện cậu ấy ở bên trong chiếc xe bị truy kia." Thiệu Tình khụ một tiếng, một chút áp lực đều không có bắt đầu tiếp tục bịa chuyện: "Em họ tôi cùng người nhà đi thành phố J du lịch, sau mạt thế bị mất mất liên lạc, không nghĩ tới ở chỗ này này gặp được."
"Hoá ra là em trai họ a...... Em còn tưởng là em họ gái đâu......" Cố Phán Phán vươn tay: "Xin chào em họ, tôi gọi là Cố Phán Phán."
Nhị Ngốc trộm xem xét, liếc mắt nhìn Thiệu Tình một cái, lại xem xét nhìn móng tay của mình, móng tay màu xám đen thật sự thấy được, rất nhanh đem móng tay rụt trở về, sau đó cứng ngắc cùng Cố Phán Phán nắm một chút, sau đó liền nhanh chóng lùi về.
"Em họ chị thật hay ngại ngùng......" Cố Phán Phán nhìn thoáng qua Nhị Ngốc, khụ một tiếng nói:"Trang phục cũng rất khác…."
"Quần áo của cậu đều bị phá nát, tôi lấy quần áo của tôi cho cậu ấy mặc." Thiệu Tình lấy tay che miệng ho khan hai tiếng thiếu tự tin nói.
Thật tốt bánh bao nhỏ từ trong lòng Nghiêm Hán Thanh ê ê a a giãy dụa ra, sau đó...... Liền hướng trong lòng Nhị Ngốc xông vào.
Nhị Ngốc vội vàng tiếp nhận bánh bao nhỏ, dù sao lúc trước, cậu cũng đã nhiều lần làm bảo mẫu, bánh bao nhỏ với Nhị Ngốc vô cùng thân thuộc.
Phải nói là bánh bao nhỏ khi dễ Nhị Ngốc vô cùng thuần thục.
Bánh bao nhỏ sau khi ở trong lòng Nhị Ngốc, liền quen thuộc với ôm ấp của Nhị Ngốc, bánh bao nhỏ thân thuộc với Nhị Ngốc như vậy, không khí liền dịu xuống, vài người cũng liền đem Nhị Ngốc tiếp nhận.
Thiệu Tình thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa quay đầu liền nhìn thấy Nghiêm Hán Thanh đứng ở phía sau cô, ánh mắt ôn nhu: "Cô đã trở lại."
Thiệu Tình vừa mới chuẩn bị nói cái gì, liền thấy trước mắt tối đi, chỉ thấy Nhị Ngốc che ở trước người cô, liền giống như bảo vệ lương thực vậy, ánh mắt hung ác nhìn Nghiêm Hán Thanh.