Thiệu Tình không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, đại khái là ấm áp ấm áp, đặc biệt ấm áp, cô đột nhiên hiểu được vì cái gì mỗi lần thời điểm đi ra bên ngoài căn cứ, đều cảm giác được phụ cận luôn có người đi theo cô, cũng hiểu được cảm giác bị nhìn trộm như có như không kia đến từ nơi nào.
Lúc trước cô đặt tên cho cậu kêu Nhị Ngốc, thật là chính xác rồi, sao có thể có một tang thi ngốc như vậy chứ?
Không sai, cái thân ảnh đang cùng tên tang thi cường tráng lăn thành một đoàn kia, chính là Nhị Ngốc, Nhị Ngốc vẫn mặc bộ quần áo lúc Thiệu Tình rời đi mặc cho cậu, chỉ là có chút cũ nát hơn, dính đầy tro bụi, nhưng lại không có dính lên quá nhiều vết máu.
Cậu giống như một hùng thú bị chọc giận, đem tên tang thi cường tráng hạ gục trên đất, móng tay bén nhọn cắm vào mạnh vào xương bả vai của tên tang thi to con, thời điểm chiến đấu thịt thối cùng máu đen bay tứ tung ra xung quanh.
Tên tang thi trẻ con thực kinh hoảng, thét một cái chói tai, nhưng mà tiếng thét chói tai của nó vừa mới vang lên, đã bị chủy thủ đâm xuyên qua đầu.
Thiệu Tình đem chủy thủ hung hăng đâm xuống, sau đó phụ giúp Nhị Ngốc, đem đầu tên tang thi cường tráng mở ra, bọn họ ăn ý giống như lúc trước đi săn cùng nhau, phảng phất như chưa bao giờ tách ra vậy.
Rút thủy thủ ra, Thiệu Tình cũng không thèm để ý trên mặt đất đều là thịt thối máu đen, nằm trên mặt đất không ngừng thở dốc, mà Nhị Ngốc giống như một chú chó con bổ nhào vào trên người Thiệu Tình không ngừng cọ cọ.
Thiệu Tình một phen vỗ đầu Nhị Ngốc: "Đừng nơi nơi cọ loạn, như thế nào học được trò của chó con vậy?"
Đôi mắt to của Nhị Ngốc mở lớn, biểu tình thập phần ủy khuất, cậu vươn tay, trong lòng bàn tay là hai viên tinh hạch cực lớn cùng một cái bọc nhỏ bằng vải nhung.
Tinh hạch đến từ hai tên tang thi vừa mới bị thu phục kia, còn bọc nhỏ là lúc trước Thiệu Tình cho cậu.
Bọc nhỏ căng phồng, thoạt nhìn số tinh hạch so với thời điểm Thiệu Tình cho Nhị Ngốc còn nhiều hơn, Thiệu Tình lập tức không biết nói cái gì cho phải.
Cô xem bộ dáng tội nghiệp của Nhị Ngốc nhìn của cô, trong lòng có một cỗ chua xót cùng ấm áp, Nhị Ngốc không thể nói được nhưng cô lại rõ ràng đã nhận ra ý tứ Nhị Ngốc muốn biểu đạt.
Tinh hạch cậu không cần, cậu còn có thể giúp cô kiếm thêm nhiều nhiều tinh hạch, cho nên...... Không cần vứt bỏ cậu.
"Đặt tên cho cậu là Nhị Ngốc, cậu liền thật khờ như vậy sao?" Thiệu Tình chọc chọc đầu Nhị Ngốc, Nhị Ngốc liền nghiêng đầu, ánh mắt thập phần ngây thơ, Thiệu Tình phát hiện, Nhị Ngốc đầu tóc mặt mũi thật đen bẩn nhưng thoạt nhìn lại thấy trắng nõn một chút.
Lúc trước, mặt Nhị Ngốc tuy rằng không có bị hư thối giống tang thi bình thường, nhưng mà sắc mặt xanh trắng rất giống người chết, hiện tại sắc mặt Nhị Ngốc cư nhiên lại đẹp hơn rất nhiều, tuy rằng thoạt nhìn giống như trước không giống người bình thường, nhưng mà tốt xấu gì cùng có nét giống với người sống.
"Cậu không rời khỏi tôi thì không sống được." Thiệu Tình cảm thấy thật vô lực, cô giơ hai cánh tay, đem thân thể cứng ngắc lạnh băng của Nhị Ngốc ôm vào trong ngực: "Sao cậu không sống tự do một mình? Tôi đều cho cậu tự do như vậy, cậu quay lại tìm tôi làm gì."
Nhị Ngốc không thể nói, chính là chỉ nắm thật chặt cánh tay của Thiệu Tình, cậu sợ lại làm Thiệu Tình bị thương, cũng không dám dùng sức, móng tay bén nhọn đều thu lên.
Bộ dáng kia thật cẩn thận lại e sợ Thiệu Tình chạy trốn, nhìn dáng vẻ ấy tâm Thiệu Tình đều mềm thành một đoàn, tuy nói cô hiện tại tín nhiệm Nghiêm Hán Thanh, nhưng là trong nội tâm lại như trước vẫn có một khoảng cách phòng bị.
Đại khái người bị phản bội đều như vậy, tựa như tục ngữ nói: "một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng" ngay cả người yêu nhất còn có thể phản bội cô, huống chi không có chút gì quan hệ đâu?
Nhưng Nhị Ngốc lại khác, cậu không phải con người, cậu là một tang thi, tựa như một tờ giấy trắng trừ bỏ bản năng cái gì đều không có, mọi thứ cậu biết đều là được Thiệu Tình dạy, trừ bánh bao nhỏ, cậu là người không có khả năng phản bội Thiệu Tình nhất.
Im lặng ôm Nhị Ngốc thật lâu, Thiệu Tình chọn mấy viên tinh hạch chất lượng cao, ép Nhị Ngốc hấp thu, mới sờ sờ đầu cậu: "Đi thôi Nhị Ngốc, đừng trở về nữa......"
Nhị Ngốc tuy rằng không hiểu tiếng người, lại hiểu được Thiệu Tình là muốn đuổi cậu đi, nhất thời kinh hoảng đứng lên, cậu lại nhớ tới lúc trước Thiệu Tình rời đi, cậu nhìn cô ngồi vào một cái hộp động, dùng tốc độ rất nhanh đi mất.
Cậu vụиɠ ŧяộʍ đi theo, nhưng cũng biết Thiệu Tình không cần cậu, mỗi lần muốn tới gần, lại không dám, thẳng đến thời điểm Thiệu Tình tiến vào căn cứ người sống sót.
Nơi đó có rất nhiều con người, cậu không dám tới gần, cậu lại sợ lúc mình rời đi, Thiệu Tình đi ra ngoài tìm cậu lại tìm không thấy, liền lặng lẽ ẩn nấp ở chung quanh căn cứ, chờ đợi, chờ a chờ.
Nhưng mà mỗi lần thời điểm Thiệu Tình đi ra bên ngoài, bên người đều có con người đi cùng, Nhị Ngốc nhớ rõ Thiệu Tình nói qua với cậu, không được để cho người bên ngoài phát hiện ra cậu, nên cậu vẫn luôn trộm đi theo, thẳng đến vừa rồi, Thiệu Tình gặp nguy hiểm.
Nhị Ngốc giống như đứa nhỏ đã làm sai chuyện, gắt gao ôm chặt Thiệu Tình, chui đầu vào trong lòng Thiệu Tình, Thiệu Tình lại có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không biết nói cái gì, nếu cô mang Nhị Ngốc về căn cứ, vạn nhất bị người phát hiện, Nhị Ngốc có khả năng sẽ bị bắt để đi giải phẫu, hoặc là đương trường bị gϊếŧ chết.
Cũng vì tốt cho Nhị Ngốc, cô cũng không thể mang theo Nhị Ngốc trở về.
"Đi, trở lại đàn tang thi đi." Thiệu Tình biểu cảm vô tình đẩy Nhị Ngốc ra, cắn răng nói: "Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa biết không?"