Qua thật lâu, Nghiêm Hán Thanh mới đột nhiên cười, anh lau mặt, vốn dĩ trên mặt anh bắn không ít vết máu sau khi anh lau như vậy trực tiếp liền biến mất.
"Cám ơn."
Thiệu Tình không nói gì nữa, nâng nâng cằm, ý bảo Nghiêm Hán Thanh mẹ anh còn đang ở bên trong lều, Nghiêm Hán Thanh đem mẹ anh ôm ra, đột nhiên quỳ xuống dập đầu lạy ba cái với Thiệu Tình.
Thiệu Tình sửng sốt một chút:"Anh làm gì vậy?"
"Mẹ tôi đời này không hưởng qua phúc, cũng chỉ có một tâm nguyện, có thể cùng cha tôi an táng một chỗ."Nghiêm Hán Thanh nói, liền đỏ mặt: "Tôi biết với tình hình hiện giờ, từ nơi này đến thành phố H thực là một hành trình gian nan, tôi...... tôi......"
"Anh muốn tôi cùng với anh, đem mẹ anh đưa đi qua nơi đó?" Thiệu Tình nhìn bộ dạng gian nan của Nghiêm Hán Thanh, tiếp một câu.
Nghiêm Hán Thanh gật gật đầu, thật ngại ngùng nói: "Tôi biết bộ dáng này của tôi là có chút làm khó người khác, nhưng mà......Làm ơn!"
Thiệu Tình chần chờ một chút, Nghiêm Hán Thanh cũng nhìn ra Thiệu Tình chần chờ, anh cắn răng nói: "Thiệu tiểu thư đã giúp đỡ tôi rất nhiều rồi, lẽ ra tôi không nên nhắc đến yêu cầu vô lý như vậy với cô, nhưng mà người có năng lực tôi biết chỉ có Thiệu tiểu thư...... Thiệu tiểu thư, vô luận cô có đáp ứng tôi hay không, về sau mạng này của tôi đều là của cô!"
Thiệu Tình nhìn khuôn mặt kiên nghị của Nghiêm Hán Thanh, sau một lúc lâu mới nói: "Được, tôi đưa anh đi."
Không phải cô đột nhiên cô nổi lòng tốt, chính là mạt thế này, cô cũng muốn có mấy người đồng như vậy, Nghiêm Hán Thanh tuy rằng không có dị năng, nhưng mà tính cách ngay thẳng kiên nghị, lại xuất thân quân nhân, tương đối thích hợp làm đồng bạn, hơn nữa Nghiêm Hán Thanh hiện tại cô đơn một người, cho dù vạn nhất bị Nghiêm Hán Thanh phát hiện bí mật của cô, diệt khẩu cũng có vẻ dễ dàng.
"Loại chuyện này không thể để lâu, buổi chiều tập hợp ở nhà tôi, chúng ta liền xuất phát đi." Thiệu Tình xoay người chuẩn bị rời đi, sau đó chợt nghe thấy Nghiêm Hán Thanh lại một lần nữa nói cám ơn.
Cô từ lúc bắt đầu, liền đích xác đối Nghiêm Hán Thanh có hảo cảm, chính là những hảo cảm đó phát ra từ khí chất quân nhân tiêu chuẩn của Nghiêm Hán Thanh, cùng tính cách trầm mặc ngay thẳng.
Mà hiện tại, hảo cảm của Thiệu Tình đối với Nghiêm Hán Thanh lại gia tăng thêm một chút, là do anh trọng tình trọng nghĩa, cho nên cô mới có thể lựa chọn cho Nghiêm Hán Thanh một chút sự tín nhiệm.
Thiệu Tình sau khi trở lại chỗ ở của mình, sắp xếp lương thực xong xuôi,cho bánh bao nhỏ hấp thu một vài viên tinh hạch, sau đó liền liên hệ với anh em Cố Phán Phán..
Tuy rằng Cố Phán Phán là người lảm nhảm, nhưng trong tiềm thức Thiệu Tình lại cảm thấy hai người kia nhân phẩm coi như không sai, nhất là Cố Xuyên, thoạt nhìn tương đối đáng tin cậy.
Lần này cô cùng Nghiêm Hán Thanh muốn đi tới thành phố H, đường xá xác thực xa, nếu chỉ có một mình cô, như vậy chuyện bảo vệ mình là chuyện hết sức đơn giản, lại bảo vệ thêm Nghiêm Hán Thanh gặp được một vài tình huống đặc thù khả năng sẽ tương đối phiền toái.
Cho nên Thiệu Tình mới chuẩn bị liên hệ với Cố Phán Phán cùng Cố Xuyên.
Sau khi đem sự tình nói đơn giản, Thiệu Tình cũng nói rõ lần này nguy hiểm không nhỏ, cô sẽ lấy ra một chút vật tư ra để làm thù lao, cho dù Cố Phán Phán cùng Cố Xuyên lựa chọn không đi, Thiệu Tình cũng cảm thấy rất bình thường.
Không nghĩ tới Cố Phán Phán cùng Cố Xuyên ánh mắt trao đổi một chút, liền quyết đoán đồng ý:"Là chiều hôm nay xuất phát hả chị Tình?"
"Uh, thời gian dài tôi sợ thi thể sẽ có thể bị hư thối, vẫn là xuất phát sớm, để cho mẹ Nghiêm Hán Thanh có thể sớm một chút nhập mộ mới tốt" Thiệu Tình nói.
" Em cùng anh trai em hoàn toàn không thành vấn đề, vốn dĩ không có chuyện gì làm, nhàn tới đòi mạng đâu." Cố Phán Phán cười hì hì nói.
Thiệu Tình lại nhớ kỹ phần nhân tình này của anh em nhà họ Cố, dù sao mà nói bọn họ mới nhận thức không lâu, bất quá chỉ là đi làm chung một cái nhiệm vụ mà thôi, anh em Cố Phán Phán có thể cấp cho cô mặt mũi lớn như vậy, mạo hiểm nguy hiểm rất lớn bồi cô xa nhà, đã là rất nghĩa khí.
"Chúng ta đây nói chuyện thù lao đi." Thiệu Tình tính ra một chút, sau đó nói: "Lần này phải đi địa phương khá xa, lương thực trong tay tôi cũng không nhiều, tôi liền đưa cho mọi người hai mươi cân rau dưa, hơn năm mươi cân lương thực nữa, cùng mười hộp thuốc hạ sốt đi?"
Cố Phán Phán vốn dĩ muốn cự tuyệt, dù sao cô là thật sự thích Thiệu Tình, thứ hai, Thiệu Tình cũng thật có bản lĩnh, cùng Thiệu Tình giao hảo, đối với anh em bọn họ cũng có chỗ tốt, nhưng mà sau khi nghe được Thiệu Tình cho bọn họ thuốc hạ sốt, Cố Phán Phán vẫn đem lời cự tuyệt tới bên miệng nuốt xuống.
Dị năng giả là sẽ không bị tang thi cảm nhiễm, nhưng mà cũng có thể bị thương, miệng vết thương sẽ bị nhiễm trùng, nghiêm trọng có thể chết, cho nên thuốc ở mạt thế mà nói, chẳng những là nhu yếu phẩm, cũng bởi vì nguồn cung bị chặt đứt, mà chúng trở lên rất quý hiếm.
"Kia chị Tình, em sẽ không nói lời khách sáo, về sau có yêu cầu gì, cứ việc kêu chúng em tới là được." Cố Phán Phán vỗ vỗ bộ ngực, nói.
Thiệu Tình lại mới anh em hai người ở lại ăn cơm, là Thiệu Tình tự mình xuống bếp làm, cô hiện tại tuy rằng đã không thể ăn được đồ ăn, nhưng mà trước kia, tài nấu ăn của cô thật không tồi.
Hơn nữa từ trong căn cứ đổi lấy một chút rau tươi, một bữa cơm làm chính là sắc hương vị đều đầy đủ, thẳng khiến cho Cố Phán Phán khen cô hiền huệ.
Tới buổi chiều, thu thập thật tốt ba người thêm một bánh bao nhỏ, đi tìm Nghiêm Hán Thanh, đám người liền chuẩn bị xuất phát.
Bởi vì lần này phải đi xa, không giống lần trước ở gần căn cứ, cho nên anh em họ Cố mang theo tương đối nhiều đồ, bọn họ lấy một chiếc việt dã, tiện thể chở Thiệu Tình, sau đó hướng nơi ở của Nghiêm Hán Thanh ở đi đến.
Nhưng mà vừa đến nơi ở của Nghiêm Hán Thanh, Thiệu Tình liền thấy được một người quen, người quen này không phải người khác, đúng là người lần trước hạ dược cô Lý Tinh.
Lý Tinh vẫn là đeo một cái kính mắt, một bộ dáng thực nhã nhặn, nhưng làm chuyện lại một chút cũng không thấy nhã nhặn, cái miệng của hắn mang theo một vết máu, thoạt nhìn có chút phẫn nộ ném một cái hỏa cầu đi ra ngoài, mục tiêu đúng là Nghiêm Hán Thanh.
Khẳng định là đã xảy ra chuyện gì, khiến cho hắn tìm đến Nghiêm Hán Thanh, lại khinh thị sức chiến đấu của Nghiêm Hán Thanh, sau khi bị thương thẹn quá thành giận.
Thiệu Tình nhanh chóng mở cửa xe, nhảy xuống, dây leo màu xanh đã trước một bước bao bọc lấy Nghiêm Hán Thanh, ngăn cách hỏa cầu.
Nhìn ra được, Lý Tinh đang chuẩn bị lấy mạng của Nghiêm Hán Thanh, Thiệu Tình ánh mắt hơi hơi nhíu lại, trong mắt đều là âm trầm, nói trắng ra cô chính là dạng người bao che khuyết điểm, Nghiêm Hán Thanh đã được cô xem thành bạn đồng hành, lại bị Lý Tinh có ý đồ gϊếŧ chết, điều này không khiến cho cô căm tức mới là lạ.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Là cô a Thiệu tiểu thư." Vừa thấy người đến là Thiệu Tình, ánh mắt Lý Tinh liền thay đổi, mang theo một tia nóng bỏng nói: "Thiệu tiểu thư không nên nhúng tay vào, hắn đánh chết em họ tôi, tôi báo thù, là chuyện thiên kinh địa nghĩa đi?"
"Xem ra thật không may a, em họ của ngươi cũng là chính mắt ta thấy đánh chết, vẫn là ta làm anh ấy động thủ." Thiệu Tình không lộ dấu vết đem Nghiêm Hán Thanh bảo hộ ở phía sau, thản nhiên nói: "Đối với một người bình thường ra tay, ngươi cũng không biết xấu hổ? Không phục, không bằng chúng ta hai người thử xem."