Chương 225: Thuộc tính mẹ già

Trong bữa ăn, Thiệu Tình quên chuyện cái bật lửa, cô không nhớ cho đến khi ăn xong, người chồng ngoan hiền trong nhà bắt đầu dọn bàn, cô lấy bật lửa ra và hỏi: "Bật lửa này là của ai? Tôi nhặt nó ở trước cửa, tự đến lấy đi. "

Mấy người đàn ông ngươi xem ta ta xem ngươi lắc đầu, tất cả đều nói chiếc bật lửa này không phải của họ.

Cố Phán Phán ăn no đang nằm trên sô pha, đột nhiên bật dậy, có chút đỏ mặt: “Là của em!”

Thiệu Tình không nghĩ nhiều, nhưng khi ném bật lửa cho cô ấy, cô lại hỏi thêm một câu: "Em tìm thấy nó ở đâu? Có kiểu dáng tương tự không? Nó khá tốt, nếu có, chị muốn lấy lại vài cái về, đưa cho nhóm Hán Thanh.

Đôi má của Cố Phán Phán hơi đỏ lên, rồi cô ấy nói, "Nó Là do người khác tặng cho em, còn có kiểu dáng tương tự không? Em không biết ... "

Thế này Thiệu Tình trở nên tò mò: "Nhìn kiểu dáng, nó là con trai tặng cho em đúng không? "

Cố Phán Phán ngập ngừng, hai má càng ngày càng đỏ, một lúc sau mới dậm chân, rồi nói: "Chị Tình, đừng hỏi, chuyện mắc cỡ lắm ..."

"Tiểu phán phán cũng biết thẹn thùng sao?" Thiệu Tình cười tủm tỉm nói: "Ừ, cũng đến tuổi yêu rồi. Nếu em thật sự thích thì nhanh mang về cho chị coi, chị sẽ không bao giờ làm người xấu dùng gậy đánh uyên ương."

"Chị Tình tỷ tỷ thật đáng ghét a......" Cố Phán Phán bụm mặt, đát đát đát bỏ chạy lên lầu, Thiệu Tình lười biếng dựa vào sô pha, ôm Nhị Ngốc, sau đó thở dài nói: "Tuổi trẻ thật tốt a, cảm giác tâm tính của tôi đã muốn già rồi, già rồi......"

Cô không nhịn được cười, sau đó nói:" Mục Lâm, khi nào cậu cũng dẫn một người về để mình xem một chút, mình cũng yên tâm. "

Mục Lâm không ngừng đảo mắt: "Năm nay, mười người thì chín vẻ, có một người chắc chắn không được, chín vẻ thì có bảy tên cặn bã, còn lại hoặc không có bản lĩnh, hoặc không có năng lực, nên mình không có hứng thú... "

Thiệu Tình trái ôm phải ấp, sau đó Nghiêm Hán Thanh gọt trái cây rồi đưa cho cô, sống rất hạnh phúc: "Xem cậu nói cái gì, miệng có răng nhọn, luôn có đàn ông tốt, như những người đàn ông bên cạnh mình. Đừng nản lòng, nên gặp được vẫn có thể gặp được."

Mục Lâm bước tới, cầm một miếng cam rồi chậm rãi nói: "Trong số những người đàn ông tôi từng gặp, không có mấy người đàn ông tốt, và thật khó để tìm được một vài người tốt, không phải như những người bên cạnh cậu đã có chủ, chính là đã chết trong mạt thế, quên đi, mệnh mình không có bạn, có cậu đi cùng là tốt rồi. "

Thiệu Tình cười nhạo nói: "Tâm tính của cậu so với bà lão cũng không khác mấy. Hôm khác mình sẽ dẫn cậu đi dạo. Nếu như một chỗ không có, chúng ta liền đi vài cái nơi, có thể gặp được mấy người hợp tâm ý, từ từ chọn, thật sự không được liền mang nhiều mấy người trở về cũng không sao."

Mục Lâm đang nằm trên ghế sofa, duỗi đầu ra ngoài chờ gắp thức ăn, giọng cô ấy không giấu được vẻ lạnh lùng: "Đàn ông thì có lợi gì? Chỉ có đồ chơi kia còn dùng được, tốt hơn dưa chuột là không phải tự mình di chuyển, thoải mái."

Thiệu Tình không cố gắng thuyết phục cô ấy, ngược lại là quyết tâm dẫn cô ấy đi dạo chơi, gặp người thích hợp cô ấy sẽ không nói như vậy.

Cơ hội ra ngoài này đến rất nhanh, căn cứ trồng trọt của Giang Thành rất lớn, rau củ quả rất nhiều, toàn bộ Giang Thành chỉ có một ít người sống, ăn không hết.

Rau củ quả không ăn hết, lâu ngày chắc chắn sẽ hư hỏng, vì vậy Thiệu Tình cân nhắc bán thứ ăn không hết đi.

Vì thế cô liền liên hệ Tần Tử Khê, bán cho thủ đô bọn họ nói không chừng họ còn lo lắng Thiệu Tình hạ thi độc trong đồ ăn, bán cho Tần Tử Khê sẽ không cần lo lắng.

Tần gia quân nhiều, có thể sử dụng một phần rau quả lớn, còn một ít, Đường Thiên Đức đã liên hệ trước với cô, căn cứ Hi Vọng vừa mới thành lập, đúng lúc thiếu lương thực.

Đặc biệt là rau quả tươi rất khan hiếm.

Cha con nhà họ Đường vẫn luôn tin tưởng Thiệu Tình, đương nhiên một phần lớn sự tin tưởng này là bởi vì những loại rau quả này đều do Đường Thiên Đức trồng.

Đường Diệu Tổ không tin vào người khác, nhưng không thể không tin vào con trai của mình.

Thiệu Tình đổi rất nhiều rau củ quả lấy rất nhiều tinh hạch.

Giá cô bán cho hai nhà này rất thấp, đó không chỉ là giá hữu nghị, nó giống như bán thanh lý.

Rốt cuộc cô cũng không muốn buôn bán, chỉ vì lúc trước cao hứng trồng nhiều quá, bây giờ ăn không hắt nên bán đi.

Giá cả tương đương với một nửa mua và một nửa miễn phí.

Những tinh hạch cấp thấp Thiệu Tình đều tích trữ đưa cho Ân Diệp, còn tinh hạch cấp cao thì được tình cảm phân phát cho bạn bè của cô, để mọi người có thể mang theo một túi tinh hạch cấp cao không may gặp chuyện gì có thể sử dụng ngay.

Nơi ở của Thiệu Tình có một phòng, giống như một kho hàng, chứa đầy tinh hạch, từ cấp một đến cấp năm.

Về cơ bản ai có nhu cầu sử dụng thì cứ vào phòng lấy.

Nếu trong phòng còn chưa đủ, sau đó nói với Thiệu Tình, Thiệu Tình sẽ đi ra ngoài để săn.

Cô luôn giống như một mùa đông lạnh giá với kẻ thù của mình, cô vô cùng tốt với người nhà của mình, đó là lý do tại sao rất nhiều người sẵn sàng phá bỏ thế giới vì cô.

Như Cố Phán Phán bọn họ, sẵn sàng rời xa xã hội loài người bình thường và sống trong thành phố đầy tang thi này vì cô.

Có quá nhiều rau và trái cây, lại phải vận chuyển đến hai căn cứ, vì vậy Thiệu Tình chuẩn bị đích thân xuất mã.

Nghiêm Hán Thanh cùng Cố Phán Phán, Cố Xuyên và Đường Thiên Đức đến căn cứ Hy vọng, còn Thiệu Tình cùng Nhị Ngốc Yến Kì Nguyệt Mục Lâm đến thủ đô.

Để Thiệu Đồng trông nom nhà cửa và trẻ nhỏ.

Ba chiếc xe địa hình, các ngăn chứa tràn đầy, để tránh việc thực phẩm bị hư sớm, Cố Xuyên đã cho phủ băng lên tất cả các loại rau củ quả không sợ bị đông cứng.

Đây giống như một chiếc tủ lạnh tự nhiên, trong thời gian ngắn đá sẽ không bị tan chảy, thực phẩm không bị hư hỏng.

Khi đến nơi, những thực phẩm này rất nhanh sẽ được ăn, tự nhiên không cần lo lắng về việc chúng có bị hỏng hay không.

Sau khi cả đội ra ngoài, Thiệu Tình nói với Mục Lâm: "Khi ra ngoài, hãy nhìn đàn ông nhiều hơn, cho dù bạn không thích họ, nhìn họ nhiều hơn cũng không có hại gì. Nếu bạn thực sự thích họ, hãy nói với mình, hắn theo là tốt nhất, không theo cũng không sao, chúng ta trực tiếp bắt người về là được. "

Thiệu Tình hết sức bá đạo:" Giang Thành rất lớn, cho dù cậu giật một người, chúng ta cũng đủ khả năng nuôi. Đến lúc đó nghe lời một chút thì nuôi thả, dù sao tang thi ở khắp mọi nơi, không dám chạy khỏi thành phố, những kẻ không nghe lời trói lại, đợi cho đến khi nghe lời mới thôi."

Mục Lâm khóe miệng giật giật, sau đó nói:" Chị của em ơi, đừng tiếp tục suy nghĩ về việc tìm cho mình một người đàn ông nữa được không, sao cậu không tìm cho mình một số đạo cụ thích hợp để mình tự giải trí. "

Thiệu Tình lập tức bỏ qua ý tưởng của cô ấy một cách có chọn lọc, rồi bắt đầu nói với cô ấy:" Mình nói với bạn ở thủ đô có quán thịt lừa quay, vị rất ngon nhưng giá hơi mắc, đợi khi đồ đạc được giao đến, mình sẽ dẫn bạn đi tham quan quanh thủ đô, và thu thập tất cả những thứ ngon và thú vị. Bạn thấy thế nào? "

" Đừng đề cập đến đàn ông có tất cả mọi thứ đều dễ nói, mình thèm hết những gì bạn nói. " Mục Lâm sờ sờ bụng, sau đó duỗi ra ngón tay:" Ta muốn ăn ba cái! " "

" Ba mươi cái cũng được. " Thiệu Tình thành công gạt chủ đề sang một bên, sau đó cô nói với Mục Lâm: "Có một cửa hàng có món đậu hủ non cũng ngon tuyệt, nhưng chủ tiệm này rất có khẩu vị rất nặng, hắn thực sự thích món đậu hũ non mặn. quả thực là dị đoan!" Đậu hủ non mặn có ăn được không? Có thể ăn không? không thể! Chỉ có đậu hũ non ngọt mới là chân lý! "

Mục Lâm:......

Cô đột nhiên cảm thấy sau khi xa cách lâu như vậy, mạch não của Thiệu Tình cô không theo kịp, ai dạy cô trở thành người "tuyệt vời" như vậy?

Thiệu Tình trước kia, nào có đậu bỉ* như vậy. (* Từ lóng chỉ người ngu ngơ ngốc nghếch)

" Đậu hủ non mặn cũng kinh khủng như bánh bao nhân thịt!" Sau khi đưa ra kết luận, Thiệu Tình nói: “Nhưng mấu chốt không phải ở đây, đậu hủ non do cô quán làm thật sự rất ngon.

Mục Lâm mặt vô cảm, đột nhiên muốn đổi xe.

Thiệu Tình trước kia chính là Cố Xuyên hiện tại, nếu không chủ động hỏi cô ấy, cô ấy rất ít khi nói chuyện, hơn một năm không gặp, liền trở thành người nói nhiều.

Mạt thế thực đáng sợ.

Khi trời đã trưa, họ dừng lại đúng giờ, dựng trại và chuẩn bị ăn uống.

Dù Mục Lâm và những người khác đi làm nhiệm vụ hay đi cùng nhau, cho tới bây giờ đều không đúng giờ ăn cơm như vậy.

Trong mạt thế, khắp nơi đều có nguy hiểm, làm sao có thời gian để ăn? Hầu hết mọi người đều đi đến nơi an toàn, khẳng định xung quanh không có nguy hiểm gì, chia nhau ra làm hai nhóm, khi một nhóm đang ăn thì nhóm còn lại có nhiệm vụ canh gác, tuần tra.

Đợi nhóm một ăn xong người đi tuần mới tới ăn.

Khi ăn, họ cũng rất lo lắng khẩn trương, vì sợ một số tang thi gần đó sẽ nhảy ra, động vật biến dị, thậm chí cả thực vật biến dị, đều muốn gϊếŧ họ.

Không có ai như bọn Thiệu Tình, hễ thấy đến giờ là dừng lại dựng trại ngay, chuẩn bị nấu nướng ăn uống, bất kể nơi nào.

Hơn nữa không có người tuần tra, có người chịu trách nhiệm ra ngoài lấy củi, có người chịu trách nhiệm xử lý nguyên liệu, có người chịu trách nhiệm nấu nướng, có người chịu trách nhiệm ngồi chờ ăn.

Ví như Mục Lâm.

Từ mạt thế đến nay, đây là lần đầu tiên cô trải qua thời điểm nhàn nhã như thế ở dã ngoại.

Thiệu Tình bên cạnh cô ấy thái, sau đó nói với cô ấy: "So với ở trong căn cứ, ở ngoài thực sự thú vị hơn. Ở căn cứ, cậu chỉ có thể ăn những loại rau quả thông thường, thịt làm từ thịt khô. Nhưng ở nơi hoang dã, đâu đâu cũng có nguyên liệu, đủ loại rau rừng, đồ ăn hoang dã, muốn ăn gì thì ăn, có cảm giác cắm trại không?"

Mục Lâm:......

Chắc chắn rồi, chỉ cần bạn có sức mạnh thì bạn có thể sống tốt ở bất cứ đâu, không cần quan tâm đến hoàn cảnh gì cả. Những người như Thiệu Tình có thể sống như cá gặp nước. dù ở mạt thế .

Nhưng mà, nói chuyện như vậy thật muốn ăn đòn! So với cô ấy, người đã chịu đựng cuộc sống khó khăn ròng rã một năm, làm sao chịu nổi!

Mục Lâm mặt không chút thay đổi, tức giận nghĩ, sau đó giơ tay lên: "Buổi trưa có thể ăn thịt nướng được không? Giống như lần trước ngươi nướng, bỏ thêm thìa là."

Muốn hủ bại thì cùng nhau hủ bại!