Quả nhiên là không nên đặt hy vọng cho một kẻ đặt tên phế......
Mục Lâm khịt mũi, rồi nói: “Mong bảo bảo không bị bóng ma tâm lý, cậu không thể đặt một cái tên bình thường?”
Thiệu Tình rất ủy khuất: “ "Đó không phải là một cái tên hay sao?"
"Gọi Thiệu Minh Hi đi? Minh là nhật nguyệt minh, Hi là thần hi hi, cả hai đều tượng trưng cho ánh sáng và hy vọng, tượng trưng tương lai tốt đẹp."
Mục Lâm chống cằm, rồi nói: "Từ lâu, mình đã nghĩ, khi nào cậu có con, mình cũng sẽ sinh con, tốt nhất con cậu là con trai, còn con mình là con gái, như vậy mình có thể để con mình gả con cho con cậu, hoàn thành nguyện vọng mình gả cho cậu."
Thiệu Tình khóe miệng khẽ giật, Mục Lâm muốn gả cho cô là từ khi hai người còn nhỏ, khi bọn họ còn ở trong cô nhi viện, Mục Lâm đặc biệt gầy yếu nhỏ bé, cũng thường xuyên bị những đứa trẻ khác bắt nạt, mỗi lần như vậy, Thiệu Tình đều đứng ra bảo vệ cô.
Mục Lâm rất bám Thiệu Tình từ khi còn rất nhỏ, khi đó hai người thường bị đói, Thiệu Tình thường lén lút vào bếp để trộm đồ ăn, hoặc cướp đồ ăn của những đứa trẻ khác, chia thành hai phần., phần lớn hơn dành cho Mục Lâm, và cô ăn ít hơn.
Mục Lâm vẫn nhớ vào một mùa đông nọ, người dì của cô nhi viện đối xử với họ rất khắc nghiệt, họ không đủ ăn là chuyện bình thường, càng đói thì càng lạnh, càng lạnh thì càng đói, nó trở thành một vòng tuần hoàn bất tận.
Hai người ôm nhau và đắp một chiếc chăn mỏng, Mục Lâm đói đến mức khóc suốt, Thiệu Tình không còn cách nào khác là ra ngoài ăn vụng và bị bắt.
Cô bị dì đánh khắp người, nhốt vào phòng tạp vật cho cô tự ngẫm lại.
Căn phòng tiện ích ẩm thấp và lạnh lẽo, trên người có vết thương, Thiệu Tình phát sốt, Mục Lâm vụиɠ ŧяộʍ đến bên cô, nằm trên cửa sổ khóc, cô đưa cho Mục Lâm nửa miếng bánh dầu, Mục Lâm lại khóc nhiều hơn nữa.
Cả hai đều không muốn ăn nên cuối cùng bám vào cửa sổ, bạn cắn một miếng rồi đưa cho tôi, tôi cắn một miếng rồi đưa cho bạn, cả hai đều không muốn cắn to, một miếng bánh dầu to bằng bàn tay, họ ăn nửa giờ.
Lần đó sốt cao suýt gϊếŧ chết Thiệu Tình, chính Mục Lâm cầu viện trưởng, viện trưởng nhìn thấy Thiệu Tình đang hấp hối, sợ cô chết trong cô nhi viện sẽ hủy hoại thanh danh của cô nhi viện, mới tìm bác sĩ cho cô.
Sau sự việc đó, Mục Lâm bé nhỏ nói với Thiệu Tình khi lớn lên sẽ gả cô và làm con dâu của cô.
“Gọi là Thiệu Tử đi, mình không muốn hắn phải gánh quá nhiều kỳ vọng của người khác, chỉ cần vui vẻ.” Thiệu Tình cười tủm tỉm: “ Nhũ danh cũng có thể gọi tiểu Còi."
Mục Lâm bất đắc dĩ nói : “Dù sao, chỉ cần không phải Thiệu Đoàn Đoàn, Thiệu Tử thì Thiệu Tử, ít nhất hoạt bát."
Sau khi quyết định tên của bánh bao nhỏ, hai người tán gẫu một hồi, đến giờ ăn cơm Thiệu Tình lôi kéo Mục Lâm làm trợ thủ đi.
Sau khi hai người nấu nướng xong, nam nhân đi lang thang ở ngoài cũng trở về.
Làm một kẻ đặt tên phế, nhưng Thiệu Tình vốn luôn rất tự tin, không khỏi khoe ra: “Bé con, từ hôm nay trở đi con có một cái tên là Thiệu Tử, con có thích không?”
Bánh bao nhỏ vẻ mặt bối rối, sau đó liền nghe thấy Mục Lâm từ bên cạnh nói: “Cô ấy lúc đầu định đặt là Thiệu Đoàn Đoàn......"
Bánh bao nhỏ lập tức nói: “Con thích!”
Thiệu Tử gì đó như thế nào cũng so với Thiệu Đoàn Đoàn tốt hơn nhiều! Vì phòng ngừa mẹ bé nhất thời tâm huyết dâng trào, trực tiếp gọi bé là Thiệu Đoàn Đoàn, bé vẫn là an tâm nhận tên Thiệu Tử này đi......
"Tiểu Còi ngoan ~ Mọi người mau rửa tay đi, cơm nước xong rồi, chúng ta có thể ăn tối. ”Thiệu Tình thúc giục.
Yến Kì Nguyệt ôm bánh bao nhỏ, rửa tay cho bé.
Sau khi rửa tay, Nghiêm Hán Thanh đi vào bếp giúp dọn món ăn, hôm nay vì đông khách nên Thiệu Tình nấu rất nhiều món, có tám món và một canh.
Mục Lâm bình tĩnh chiếm vị trí trước đó của Yến Kì Nguyệt, Yến Kì Nguyệt không còn cách nào khác đành phải ôm con vào lòng, đến chỗ đối diện với Thiệu Tình, vẻ mặt đó là một người phụ nữ phẫn uất bị bỏ rơi.
Trong bữa ăn, Thiệu Tình có nói chuyện vài câu với người đàn ông tên Tiểu An, dù sao cũng là Mục Lâm đưa đến đây nên phải cho vài phần thể diện.
Nhưng trò chuyện cô cảm thấy không ổn, người đàn ông tên Tiểu An này luôn luôn nháy mắt đưa tình với cô.
Lúc đầu Thiệu Tình còn tưởng rằng cái nháy mắt đó là ném cho Mặc Lâm đang ngồi bên cạnh, nhưng nhìn trái nhìn phải, càng nhiều lần, cô càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Theo góc độ ... Cái nháy mắt này thật sự là ném vào cô ... Thiệu Tình lúc này mới sợ ngây người, cô thật sự không phải lão vương gia cánh vách, hơn nữa đối với nam nhân của bạn thân nàng cũng không quan tâm chút nào.
Mấu chốt là cái nháy mắt của Tiểu An rất bí mật, dường như không ai cảm nhận được ngoại trừ Thiệu Tình.
Cô cứ như vậy không thể giải thích được bị trêu chọc ...
Thiệu Tình quyết định bị mù, nhưng cô chỉ giả vờ không nhìn thấy, dù sao thì cô cũng vừa đoàn tụ với Mục Lâm, và cô không muốn gây ra chuyện xấu ảnh hưởng đến tâm trạng tốt hôm nay, cô chỉ có thể nuốt con ruồi này vào bụng, cảm giác thật tồi tệ khi nuốt nó vào dù biết rằng đó là một con ruồi.
Tình trạng này tiếp diễn cho đến khi bữa ăn kết thúc và họ chuẩn bị đi nghỉ ngơi, mới tính giải thoát.
Vì cuộc hội ngộ ngày hôm nay, Thiệu Tình đã bỏ rơi "Ba vợ bốn nàng hầu" của mình và định ngủ trưa với Mục Lâm.
Trong lúc ngủ trưa, cô không nhịn được nói: "Tiểu An kia, cậu định tống khứ thật sao?"
Mục Lâm gật đầu, sau đó nói: " Mình nhất định sẽ không mang anh ta theo khi mình đến Giang Thành. Mình không tin tưởng anh ta. Anh ta là một người bình thường, và anh ta có lẽ không thể chịu đựng được. cùng lắm thì mình sẽ bồi thường cho anh ta, vậy thôi. Cũng đáng thôi, mình chờ giúp anh ta ổn định ở căn cứ Hy Vọng, mình liền nói với anh ta."
“Ừm, vậy là được.” Thiệu Tình rốt cuộc nuốt xuống chuyện đã xảy ra, dù sao cũng không phải chuyện vinh quang, vì hai người đều tách rồi, vậy nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện đi.
Ngày thứ hai, Thiệu Tình tiếp tục đến cửa "làm việc", cô gọi Đường Thiên Đức đến giúp giải quyết chuyện Tiểu An, Mục Lâm cũng đi theo.
Dù sao bọn họ cũng ở bên nhau lâu, nhất định có tình cảm, Mục Lâm là người rất coi trọng tình cảm, vẫn muốn an bài cho hắn trước.
Sau khi Thiệu Tình bận rộn cả ngày, cô định mua một ít trái cây tươi và rau quả, vài chai rượu, tối cô có thể uống một ly với Mục Lâm.
Buổi tối hai người đều uống rất nhiều, nhưng mấy nam nhân không uống bao nhiêu, Mục Lâm đã hoàn toàn say khướt, ôm Thiệu Tình không ngừng hét lớn muốn gả cho coi, ai ngăn cản sẽ đánh chết.
Sau đó, treo trên người Thiệu Tình như một con gấu túi, không thể nào kéo ra, bám rất chắc.
Thiệu Tình rất bất đắc dĩ, đành phải nói: “Tối nay hai bọn em ngủ cùng nhau đi, Hán Thanh, anh sắp xếp cho Tiểu An giúp em, tìm cho anh ta một căn phòng trống.”
Mục Lâm trằn trọc cả đêm đợi đến khi thϊếp đi thì đã là nửa đêm. Thiệu Tình thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị đi ra ngoài rửa mặt sau đó đi ngủ.
Hôm nay cô vui quá, chỉ sợ không ngủ được.
Thiệu Tình vừa đến cửa phòng tắm, cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông tên Tiểu An vừa đi ra vừa lau tóc.
Hắn ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm để chặn những nơi mấu chốt nhất, nhưng phần trên cơ thể và hai chân của hắn lại lộ ra ngoài.
Đừng nhìn vẻ ngoài thanh tú của hắn ta, dáng người nam tính khá trêu chọc người, cơ bụng sáu múi rất rõ ràng, nhưng không hề khoa trương, đôi chân thon dài thẳng tắp, rất cân đối.
Tiểu An có vẻ hơi ngượng ngùng và có chút kinh ngạc: “A… Chị Thanh, chị còn chưa ngủ?”
Thiệu Tình chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó quay mặt đi chỗ khác, nhẹ giọng nói: “Ừ.”
Tiểu An cũng không có bởi vì Thiệu Tình lãnh đạm, mà lùi bước, hắn ta tỏ vẻ ngượng ngùng, rồi nói: "Em tưởng chị ngủ rồi, thời tiết hơi nóng, em không ngủ được nên em đi tắm......" “
“ Nhanh ngủ đi. ”Thiệu Tình không muốn cùng hắn ta nói chuyện, vì vậy cô trực tiếp đi tới bồn rửa mặt.
Còn có một ưu điểm nữa của thây ma, như mồ hôi tiết ra ít hơn người thường rất nhiều nên sẽ không có cảm giác bết dính, chỉ cần rửa sạch bằng nước là đủ.
Thiệu Tình không nghe thấy Tiểu An rời đi, mà nghe thấy hắn ta tới gần, nhưng Thiệu Tình cũng không để ở trong lòng, cho dù có cho gắn trăm ngàn cơ hội, hắn cũng sẽ không thể thương tổn Thiệu Tình.
Về phần Tiểu An, cô thật sự không muốn để ý tới, tuy rằng hắn ta và Mục Lâm không phải là quan hệ bạn trai bạn gái, cũng không vấn đề gì, nhưng hắn được bao dưỡng nên có ý thức được bao dưỡng, nếu hắn hiện tại được Mục Lâm bao dưỡng, ít nhất chức nghiệp rèn luyện hàng ngày nên có, tìm đối tượng tường, còn là Thiệu Tình, bạn tốt của Mục Lâm.
Thiệu Tình chỉ không ngờ Tiểu An thật sự ôm eo cô, dùng giọng điệu vô cùng quyến rũ nói: “Chị Thanh, eo của chị thật thon… Da tốt như vậy, làm sao chăm sóc được? ...... ”
Tư thế này khiến bộ phận nào đó của hắn ta chỉ cách Thiệu Tình bằng hai tầng vải mỏng, Thiệu Tình thậm chí có thể cảm nhận được hình dáng và kích thước của hắn.
Ngay lúc đó, cảm giác nhục nhã tràn ngập trong lòng Thiệu Tình, cô không thể chịu đựng được nữa liền đá Tiểu An một phát bay ra ngoài.
Cô dùng sức một chút, Tiểu An trực tiếp đập vào tường, che nơi bị đá đau, cả người đang hít khí lạnh.
Đây là Thiệu Tình hạ chân lưu tình, nếu không, đơn giản sẽ đá nát nội tạng của hắn.
"Đừng có những suy nghĩ không nên có. Mục Lâm có một thiện tâm. Cho dù tách ra, cũng sẽ sắp xếp cho ngươi ổn định, nhưng nếu có lần tiếp theo, ngươi sẽ không có cơ hội đứng lên lần nữa." Thiệu Tình lạnh lùng nói.
Cô đã cho Tiểu An ảo tưởng gì để khiến hắn ta nghĩ rằng cô là loại phụ nữ dâʍ đãиɠ háo sắc thành tính?
Có thể do cô có ba người đàn ông ở bên cạnh?
Chán ghét nhìn thoáng qua Tiểu An , cô trực tiếp bỏ đi.
Sức chịu đựng của cô có giới hạn, lặp đi lặp lại nhiều lần hắn đã nhiều lần khiêu chiến điểm mấu chốt của cô. Thực sự nghĩ cô là một vị Bồ tát từ bi phải không?
Tiểu An sững sờ, câu nói quanh quẩn trong miệng “muoons thử hay không, tôi khá tốt” lại biến thành tiếng rêи ɾỉ đau đớn.
Chỉ có thể nói là hắn nghĩ nhiều quá Mục Lâm bao dưỡng hắn mà chỉ là trêu chọc hắn cho bớt buồn chán, chưa từng có chuyện gì xảy ra khiến hắn cảm thấy rất bất an, thấy hư hư thực thực Thiệu Tình "Háo sắc", hắn mới ba ba dán lên.
Xét cho cùng, ngoại hình của hắn chỉ có thể nói là trên trung bình, điểm đặc biệt duy nhất của hắn ta là mồm mép đủ ngọt, đồ nghề to cao, kĩ thuật tốt.
Nhưng Mục Lâm không thích nghe những lời tán tỉnh của hắn, chỉ thích nghe hắn kể chuyện, lợi thế rất tốt của hắn ở khía cạnh này không có cơ hội để thể hiện.
Hơn nữa hắn mẫn cảm phát giác, Mục Lâm giống như muốn cùng hắn tách ra, hắn nghĩ đến Mục Lâm chán ghét hắn, mới nghĩ tìm kiếm ngôi nhà tiếp theo.
Đối với Thiệu Tình, có thể gϊếŧ một dị năng giả hệ lôi cấp cao trong vài giây chứng tỏ cô ấy có thực lực. Mà ba người đàn ông ở bên cạnh cô, đặc biệt là Yến Kì Nguyệt, tính tình đó quá giống ngưu lang, điều này cho thấy Thiệu Tình là người háo sắc. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là Thiệu Tình và Mục Lâm có quan hệ tốt, cho nên khi tìm ngôi nhà tiếp theo này, hắn ta không phải lo lắng Mục Lâm sẽ làm gì với hắn ta.
Đơn giản hoàn hảo!
Tiểu An vốn tin chắc sau khi thông đồng một lần, Thiệu Tình sẽ thích kỹ thuật của hắn ta, chỉ cần tự mình phát động công kích, liền bị một cú đá suýt nữa phế hắn.
Sau khi cuộn mình trong góc một lúc lâu, Tiểu An mới từ từ đứng dậy cho đến khi cơn đau dịu đi rất nhiều, cũng đã chết tâm, hắn lo lắng sau khi mất đi Mục Lâm, không nơi dựa vào, lại càng sợ bị Thiệu Tình đánh chết.
Dù sao thì còn sống mới là điều quan trọng nhất.
Sau khi đau đớn kéo lê thân trở về phòng, hắn ta phát hiện chăn ga gối đệm trên giường đã ướt sũng.
Yến Kì Nguyệt ở cùng phòng với hắn ta, Yến Kì Nguyệt tỉnh, anh lười biếng nói: "Cửa sổ tới. Có lẽ tầng trên đổ nước lên chăn của ngươi."
Tiểu An vẻ mặt ngốc đơ, làm sao có thể tầng trên đổ nước. làm sao có thể bay nghiêng vào phòng?
Yến Kì Nguyệt nói tiếp: "Ta mộng du. Vì sự an toàn của ngươi, tối nay ngươi nên trải chăn đệm ngủ trên sàn nhà. Ta có thể chia cho ngươi một cái gối
Tiểu An:......
Mẹ đồ thiểu năng!
----------_---------
Tôi chết chương nào cũng gần 3000 đến gần 4000 chữ, toéc hết cả mắt