Ả ngay từ đầu không nên trêu chọc Thiệu Tình, Thiệu Tình không phải người ả có thể trêu chọc.
Tuy nhiên, lúc này hối hận cũng đã muộn, sai lầm đã phạm, cừu hận đã kết, hận sâu đến mức không giải quyết được
Phó Kim Linh đã quá tuyệt vọng, thậm chí ả còn bắt đầu hận mọi người, hận Lâm Kì Phàm nữa, nếu Lâm Kì Phàm không chủ thông đồng với ả thì chắc ả đã yêu thông đồng rồi làm chuyện như vậy với Thiệu Tình?
Hận cha mẹ ả, nếu họ không mặc kệ ả, ả sẽ nghĩ tiền bạc có thể dàn xếp được mọi chuyện mà tạo ra tai nạn xe cộ đó sao?
Về phần Thiệu Tình, sự hận thù lại ít hơn, càng nhiều là hối hận và tuyệt vọng.
Thiệu Tình lười không muốn biết Phó Kim Linh đang nghĩ gì, cô tạm thời giao công việc tiếp đãi ở cửa cho người khác, sau đó cùng Mục Lâm và nhóm của mình trở về.
Lúc về, cô cũng sai người gọi Đường Thiên Đức, Đường Thiên Đức là em trai của cô, không cần là lãng phí.
Khi Đường Thiên Đức tới, hắn nhìn thấy hai người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha, xung quanh là những người đàn ông, không ai trong số họ xấu cả.
“Lão đại, chị tìm em có chuyện gì?” Đường Thiên Đức vừa làm xong việc, sau khi trải qua mọi chuyện trước đó, hắn thấy rất nhiều, cả người cũng tiến bộ không ít.
Nhất là sau khi bị Thiệu Tình áp bức lâu như vậy.
Trở lại căn cứ, ngay cả Đường Diệu Tổ cũng ngạc nhiên khi biết con trai mình có tiền đồ. Đương nhiên kèm theo đó là công tác phức tạp.
Đường Thiên Đức tỏ vẻ anh ta vừa đau vừa hạnh phúc.
Thiệu Tình đem Phó Kim Linh trói ở một bên ném xuống dưới chân Đường Thiên Đức, sau đó nói: "Đây là kẻ thù của chị, là loại huyết hải thâm cừu, chị biết ngươi có rất nhiều tâm địa gian giảo, chị có một yêu cầu cho ngươi, chỉ là một yêu cầu, làm cho ả sống không bằng chết, muốn chết không được muốn sống không xong."
Đường Thiên Đức không khỏi rùng mình, trong lòng cảm phục sâu sắc Phó Kim Linh gan lớn đã dám xúc phạm Thiệu Tình, cùng với thương hại.
Hắn chưa bao giờ thấy Thiệu Tình hận một người đến vậy, sống không bằng chết, muốn chết còn không chết được, chậc chậc.
Đường Thiên Đức lắc đầu, ánh mắt bi thương giả dối đến không thể giả dối hơn được nữa, sau đó bị Thiệu Tình một chân đạp đuổi ra ngoài: “Mau đưa người đi.”
Đường Thiên Đức vội vàng nói: “Lão đại, chị yên tâm, em sẽ giữ cho ả sống so với chết còn đau hơn, nhưng không làm thế nào chết được."
Sau đó Đường Thiên Đức đem người đi, sau khi hắn dẫn người đi, Thiệu Tình mới cùng Mục Lâm nói: " Sau đấy cậu đi đâu?"
"Mình gần như đem toàn bộ Thiên triều đều đi rồi một lần, có thể là vận mệnh, không cùng cậu gặp nhau, cậu biết không? Mình đã tuyệt vọng, kết quả không nghĩ tới, ngay lúc mình tuyệt vọng, chúng ta gặp lại." Mục Lâm giống như đứa trẻ ôm trong ngực Thiệu Tình, sau một lúc lâu mới hỏi: "Đây là con cậu sao?"
Thiệu Tình gật đầu, rồi nói với người đàn ông bên cạnh Mục Lâm: "Anh là bạn của Mục Lâm phải không? Kì Nguyệt, anh đưa vị tiên sinh này đi dạo, đưa Hán Thanh Nhị Ngốc, và bảo bảo, em có vài lời muốn nói riêng với Mục Lâm . "
" Tiểu An, cậu đi trước, coi như làm quen với căn cứ này.” Mục Lâm nói nhẹ.
Người đàn ông gật đầu và đi ra ngoài với Yến Kì Nguyệt và những người khác.
Sau khi mọi người rời đi, Thiệu Tình nói: "Thật ra mình không còn được xem là người nữa. Khi tai nạn xe cộ xảy ra, đáng lẽ mình đã chết, nhưng không ngờ mình vừa lúc gặp mạt thế. Mình đã may mắn nhặt được về một mạng. Nhưng thể chất con trai mình và mình đã biến thành giống như tang thi. "
Cô bất đắc dĩ nói:" Thực ra, phải nói chính là tang thi. "
Mục Lâm ngạc nhiên, nhưng không sợ hãi, cô tò mò đi tới , sờ sờ bụng Thiệu Tình, sau đó sờ mặt Thiệu Tình, cuối cùng sờ sờ gần như khắp người Thiệu Tình, mới lưu luyến buông tay, kinh ngạc nói: "Thật sự rất lạnh, thật sự không có nhịp tim, thật là thần kỳ!"
Truyện chỉ đăng duy nhất trên trang web https://truyenhdt.com/truyen/mat-the-chi-doc-me-quy-bao/
Vẻ mặt Thiệu Tình bất đắc dĩ: "Cho dù cậu không sợ, cũng giả vờ một chút để cho mình có cảm giác thành tựu một chút, được không?"
Mục Lâm lập tức hành động một cách khoa trương: "Thật đáng thương đáng sợ, người ta sợ quá ~"
Thiệu Tình đảo mắt xem thường nói: "Hiện tại đã qua hết rồi, mình đang ở căn cứ của bạn mình, Giang Thành, nơi đó là nơi ở của tang thi, nhưng nó rất yên bình, không có ai làm phiền mình."
“ Mình nhìn thấy ba anh chàng đẹp trai bên cạnh cậu.” Mục Lâm nháy mắt: “ Có phải nắm hết rồi?
Nói đến ba người bọn họ, tâm trạng của Thiệu Tình cải thiện rất nhiều: "Người cao hơn và mạnh mẽ hơn là Nghiêm Hán Thanh, cũng là một quân nhân, khuôn mặt non nớt, giống như tiểu chính thái, là Nhị Ngốc, anh ấy cũng là một tang thi, nhưng hiện tại anh ấy đang từ từ khôi phục trí nhớ, cuối cùng người có vẻ hơi lẳиɠ ɭơ chính là Yến Kì Nguyệt, chờ thêm một thời gian nữa, Nhị Ngốc khôi phục lại, cũng không có việc gì nữa, chúng mình sẽ kết hôn. "
Mục Lâm tỏ vẻ hâm mộ: "Tại sao cậu lại có nhiều anh chàng đẹp trai đến vậy? Mình cũng muốn ..."
“Bạn trai của cậu đâu?” Thiệu Tình không nhịn được vỗ vỗ đầu cô ấy: “ Mình nhớ bạn trai của cậu không phải người đứng bên cạnh lúc nãy...”
"Anh ấy chết rồi ..." Mục Lâm hơi buồn: "Khi mình tìm được anh ấy, anh ấy đã là một tang thi, cho nên mình tự tay gϊếŧ chết anh ấy ... Mình biết anh ấy nhất định không muốn bản thân biến thành một quái vật."
"Nén bi thương." Thiệu Tình vỗ về cô ấy, mạt thế là thế này, sinh tử luôn đến rất nhanh, không ai có thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra trong một giây tiếp theo.
“ Mình đã chấp nhận nó rồi, bây giờ mình đang rất tốt.” Mục Lâm mỉm cười, lúc đầu có lẽ cô đã rất tuyệt vọng, khi giai đoạn đau khổ nhất qua đi, những vết sẹo sẽ dần dần mờ đi.
Con người ta luôn phải sống hướng về phía trước, luôn sống trong ký ức thì tất nhiên chỉ có nỗi đau.
“Cho nên Tiểu An kia, là bạn trai mới của cậu sao?” Sau khi Thiệu Tình an ủi Mục Lâm, cô nhanh chóng chuyển đề tài.
Mục Lâm uể oải nói: "Không phải bạn trai mình, nhiều nhất được tính tiểu bạch kiểm mình bao dưỡng. Mình đã gặp hắn ở một căn cứ, hắn trông khá ổn và cũng được. Mình không có bạn bè ở bên nên mình đã tạm thời giữ hắn lại. tuổi lớn liền dễ dàng tịch mịch, vì vậy coi như nuôi một người để giải tỏa nỗi cô đơn ”.
Thiệu Tình gật gật đầu, không nói gì.
Ai cũng phải sống cuộc sống của riêng mình, cô không thể thu xếp bất cứ điều gì cho Mục Lâm, cô có thể thấy Mục Lâm đang che giấu một số chuyện không vui với cô.
Nếu không xuất hiện biến cố, thái độ Mục Lâm tuyệt đối sẽ không như bây giờ.
Cô không định vạch mở vết sẹo của Mục Lâm và hỏi xem Mục Lâm đã xảy ra chuyện gì, mà chỉ im lặng ôm lấy Mục Lâm.
Thiệu Tình tin cô và thời gian đủ để chữa lành mọi vết sẹo.
Trong tương lai, hãy tìm một người đàn ông tốt cho Mục Lâm, đẹp trai, chu đáo và sưởi ấm trái tim cô ấy.
Hai người trò chuyện rất lâu, cả hai đều nói về tình hình hiện tại của mình, sau khi trò chuyện, Thiệu Tình nói với Mục Lâm: " Căn cứ Hy Vọng được xây dựng bởi một người quen của mình. Nếu bạn muốn định cư ở đây, có thể . Đương nhiên, mình thích cậu cùng mình đi Giang Thành, nhưng có tang thi ở đó, mình sợ cậu không quen, mình sẽ không ép cậu, cậu có thể tự mình lựa chọn, cho dù cậu sống trong căn cứ Hy Vọng, điều đó không quan trọng, Mình sẽ đến gặp cậu thường xuyên. "
Mục Lâm nói không chút do dự:" Mình sẽ đi với bạn! "
Cô ôm chắc cánh tay Thiệu Tình, sau đó nói: "Cuối cùng mình cũng tìm được cậu, cho nên không muốn tách khỏi cậu, không phải là tang thi sao? Sợ gì! Hiện tại thực lực của mình không yếu!"
Thiệu Tình từ lâu đã thấy nàng là người sử dụng linh lực, nàng là linh lực rất bá đạo, điều này hoàn toàn khác với hai hướng phát triển của Thiệu Tông.
Thiệu Tình đã sớm đã nhìn ra, cô ấy là dị năng giả hệ tinh thần, hơn nữa là tính công kích rất mạnh loại dị năng hệ tinh thần này hoàn toàn khác với hai hướng phát triển của Thiệu Đồng.
“ Cậu đã nói như vậy thì đừng nói là mình không cho cậu lựa chọn đường sống.” Thiệu Tình vỗ vỗ đầu cô ấy nói: “Tiểu An của cậu thì sao?
" Tách ra đi thôi. " Mục Lâm xua tay, không chút lưu tình: "Tiểu bạch kiểm có khắp nơi, cậu chỉ có một, đừng lo lắng, mình sẽ không giấu cậu có cơ hội tiết lộ, nhưng cậu phải bồi thường mình một người đẹp trai." . "
“Được rồi, cô muốn kiểu gì, cậu nghĩ thế nào về mình?” Thiệu Tình ôm mặt nói.
Mục Lâm lập tức phá lên cười lăn lộn trong lòng cô, chảy cả nước mắt : "Tại sao thế giới này lại bất công như vậy, cậu đã rất vất vả rồi, nhưng những khó khăn đó, những nỗi đau đó, vẫn cuồn cuộn không ngừng thêm vào trên người cậu, ông trời thật không công bằng, không chịu cho cậu cái gì đó tốt. "
" Mình có cậu. " Ánh mắt Thiệu Tình ấm áp. Cô đã trải qua một đời gập ghềnh, nửa đời người không nhà, nhưng cô chưa bao giờ ôm oán hận, bởi vì lúc mất đi, cô có được cũng đủ nhiều.
Con người luôn phải bằng lòng, bằng lòng thì mới hạnh phúc.
Nếu cô chỉ tập trung vào những gì cô đã mất, cô sẽ tiếp tục hối tiếc và mất mát, đây là điều cô đã biết từ khi còn rất nhỏ.
“A Tình, con trai cậu có tên không?” Mục Lâm, người luôn cảm thấy chủ đề này quá nặng nề, vội vàng chuyển chủ đề, cô ấy nhiệt tình hỏi: “Tên là gì?
Thiệu Tình mặt không biểu tình, một lúc sau mới nói: " Mình còn chưa đặt..."
Mục Lâm: ......
" Trước không nói đến con trai của cậu bao nhiêu tuổi. Nó sinh ra hơn một năm trước, phải không? Thậm chí tên cũng không có. Cậu không chào đón con trai của cậu! Cho dù cha nó là một tên cặn bã, đâu không phải là lỗi của nó! " Mục Lâm tức giận trừng mắt nhìn, sau đó nói:" Cậu vì thứ cặn bã kia mà giận lây sang đứa trẻ, đứa trẻ là vô tội! "
"A Lâm ... cậu biết mà ..." Thiệu Tình vẫn mặt không biểu tình.
“Đừng nói với mình là cậu quên.” Mục Lâm che trán, rồi nói: “Ừm, mình không nên đặt hy vọng vào một kẻ đặt tên phế, nhưng cậu có bao giờ nghĩ rằng đứa trẻ cứ không có tên cũng không hay, cậu không thể đợi con mình lớn lên, lúc nào cũng gọi nó là Bảo Bảo, Bảo Bảo, khi giới thiệu ai cũng nói là Bảo Bảo đúng không? ”
Thiệu Tình trầm ngâm nhìn lại hành động của mình. Sau đó cô nói: "Vậy thì mình phải làm gì ..."
“Nghĩ ra một cái tên!” Mục Lâm rất hào hứng: ““Bảo Bảo có thể coi như nhũ danh, nhưng mà còn cần có đại danh a!”
Thiệu tình sờ cằm một cái, sau đó nói: “Kỳ thực mình có nghĩ qua đại danh của nó, gọi Thiệu Đoàn Đoàn, vòng tròn của vòng tròn, mặc kệ là ngụ ý, hay là nghĩa trên mặt chữ, đều rất tốt.”
Mục Lâm: Ha ha.