Chương 221: Tên hề nhảy nhót

Vui buồn lẫn lộn là gì, đây gọi là vui buồn lẫn lộn.

Một bên là người bạn thân nhất Mục Lâm cuối cùng cũng gặp lại, mặt khác lại là kẻ thù nhiều năm.

Đáy lòng Thiệu Tình có sát khí cùng với cừu hận chậm rãi nổi lên, cô nhắm mắt lại và thở ra một hơi thật dài một để bản thân trông bình tĩnh hơn

Mục Lâm rất tức giận: " Ta không thích ngươi thì sao? Ôi, ta không biết còn tưởng thiên kim đại tiểu thư ở đâu tới, ngươi đi đâu khác cũng phải nhường đường cho ngươi sao? Ta chỉ biết thứ tự đến trước và sau, không biết bộ dạng xấu còn có có thể chen ngang."

Mặt Phó Kim Linh đỏ bừng bị Mục Lâm chọc giận, ả chỉ vào Mục Lâm và nói," Đồ phụ nữ xấu xí! Nói ai xấu xí? Cũng không nhìn vào gương xem! Hôm nay ta phải chen ngang, ngươi có thể làm gì?" Nói xong, ả lôi kéo người đàn ông phía sau với vẻ mặt đáng thương: "Anh yêu, ngay cả người phụ nữ xấu xí này cũng bắt nạt em!"

Người đàn ông phía sau Phó Kim Linh, diện mạo có chút bình thường, thậm chí có thể nói là dữ tợn, gã có một vết sẹo dài trên mặt giống như chân con rết.

Khi gã ta quét qua Mục Lâm, có một tia tham lam trong mắt gã ta.

Ngoại hình của Mục Lâm rất nổi bật, không kém Phó Kim Linh chút nào, nhưng lại có một chút nét thuần khiết mà Phó Kim Linh không có.

Hơn nữa Phó Kim Linh gã đã sớm đã chơi chán, trong lòng tự nhiên có ý tưởng khác, tỷ như bắt Mục Lâm tới tay.

Nhưng mà gã chưa kịp nói thì một giọng nói mềm mại và lười biếng đã vang lên: "Đây là chỗ gì vậy? Có thể để ngươi giương oai? Nói lại cho ta nghe những gì ngươi vừa nói đi, chính là cái năng lực chen ngang của ngươi."

Khi người đàn ông quay lại, nhìn thấy một người phụ nữ tuyệt đẹp đang đứng sau lưng bọn hắn. Người phụ nữ mặt mày ẩn tình, đường nét khuôn mặt tinh xảo. Quan trọng hơn là khí chất của cô thành thục lại không tục.

Đối với đàn ông, một người phụ nữ như vậy quả thực là tốt nhất.

Nước miếng của gã gần như trào ra.

Khi Thiệu Tình đi qua, cô đặc biệt liếc gã một cái, ánh mắt rất quyến rũ.

Phó Kim Linh giống như gặp quỷ, chỉ vào Thiệu Tình, lắp bắp nói: "Không...... Không có khả năng! Sẽ không...... Làm sao có thể!"

Ánh mắt Thiệu Tình ôn nhu mà đa tình, cô lười biếng tiêu sái lại đây, khẽ cười nói: "Không có khả năng cái gì?"

"Ngươi rõ ràng đã chết!" Phó Kim Linh hoảng sợ: "Ta tự tay đâm chết, tận mắt nhìn thấy ngươi bị bệnh viện đưa vào nhà xác, làm sao có khả năng?”

Truyện chỉ đăng duy nhất trên trang web https://truyenhdt.com/truyen/mat-the-chi-doc-me-quy-bao/

"Thật sự biết chọc cười." Thiệu Tình đi bên cạnh ả, quay lưng về phía người đàn ông và nhe răng cười với Phó Kim Linh. Đôi mắt của cô ngay lập tức trở nên trũng sâu trống rỗng, đen kịt không có tròng trắng, hàm răng của cô ngay lập tức trở nên sắc nhọn, như thể nó có thể dễ dàng xuyên thủng cổ họng Phó Kim Linh .

Phó Kim Linh dường như bị một bàn tay to vô hình bóp nghẹt, hàm răng ả phát ra âm thanh cạch cạch, bất cứ ai nhìn thấy người bị chính tay mình gϊếŧ chết còn nguyên vẹn xuất hiện trước mặt đều sẽ vô cùng kinh hãi.

Hơn nữa, Thiệu Tình bây giờ trông như một tang thi.

Kinh hãi nhất là đứa trẻ đang nắm vạt áo của Thiệu Tình cũng quay lại, dùng một đôi mắt quỷ dị nhìn ả, khiến ả liên tưởng đến thân thể đang bay của Thiệu Tình, khi cô rơi xuống đất, mặt đất bê bết máu.

Không thể không nhớ đến cái bụng cao ngất của Thiệu Tình bị đẩy mạnh vào trong tủ lạnh.

Sau khi Thiệu Tình hù dọa ả, cô bước tới chỗ Mục Lâm, Mục Lâm vẫn còn đang dại ra, một lúc lâu sau mới che miệng lại, nước mắt chảy dài trên mặt.

"A Tình, A Tình, A Tình......"

“ Mình ở đây, mình ở đây, mình ở đây.” Thiệu Tình cười khẽ ôm lấy cô ấy: “ Đứa ngốc, sao lại khóc?”

“Thật là cậu... ” Mục Lâm ôm Thiệu Tình, bật khóc, cô không ngừng sờ soạng trên người Thiệu Tình, như thể cô đang xác định Thiệu Tình thực sự còn sống.

Sau khi biết được tai nạn của Thiệu Tình, cô lập tức chạy trở về, vừa vặn gặp mạt thế, cuối cùng vất vả vào được bệnh viện, mạo hiểm tìm kiếm, nhưng Thiệu Tình đã không còn ở đó nữa.

Chính vì điều này mà cô không chịu tin Thiệu Tình đã chết, cô xuất phát từ bệnh viện đi về phía bắc, gần như dạo qua toàn bộ Thiên triều.

Nhưng đã không tìm được Thiệu Tình, ngay khi cô tuyệt vọng, Thiệu Tình xuất hiện trước mặt cô ấy, chắc hẳn ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của cô ngày đêm, mới đưa Thiệu Tình đến trước mặt cô.

"Mình tưởng ... Mình đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa ..." Mục Lâm khóc nấc vùi vào lòng Thiệu Tình, vừa khóc vừa làm nũng: " Cậu đi đâu vậy, cậu có biết là mình rất lo lắng......"

Người đẹp trai bên cạnh Mục Lâm trợn mắt há mồm, đây là Mục Lâm gϊếŧ người không chớp mắt?

“ Mình đã ra khơi hai lần.” Thiệu Tình vỗ vỗ lưng Mục Lâm nói nhỏ: “Là lỗi của mình, đây không phải gặp được rồi sao? Về sau không tách rời nữa".

" Ừ......" Mục Lâm sụt sịt, và một lúc lâu sau, nín khóc mỉm cười: "Mình biết cậu sẽ ổn, tai họa lưu ngàn năm, cậu không có việc gì."

Lúc này, người đàn ông với khuôn mặt dữ tợn đang chảy nước miếng khắp nơi, nhìn Mục Lâm thèm nhỏ dãi, nhìn Thiệu Tình cũng thèm nhỏ dãi, kết quả là hai người đẹp quen nhau.

Hiện tại gã đã bắt đầu có một giấc mơ ngọt ngào, một giấc mơ ngọt ngào được ngồi ôm hai mỹ nhân.

"Khụ ..." Gã hắng giọng một cái, sau đó nói: "Hai người đừng vội ôn chuyện, để tôi tự giới thiệu, cấp bốn đỉnh, dị năng giả hệ lôi, Trang Kiền, không biết nếu tôi có vinh hạnh biết tên của hai vị nữ sĩ."

Thiệu Tình ôm Mộ Lâm, lười biếng nhìn Trang Kiền nói: "Không phải vừa mới cãi nhau kịch liệt với A Lâm của tôi sao? Nếu muốn biết tên của chúng ta, chẳng lẽ chuẩn bị sau này báo thù sao?"

Nói rồi, Thiệu Tình vỗ vỗ ngực, vẻ mặt sợ hãi, nhưng trong lòng lại muốn cười, thật sự là thèm nhìn đến dị năng hệ lôi cấp bốn, nhưng lại trở thành niềm tự hào của Trang Kiền.

Trang kiền theo ngực Thiệu Tình phập phồng, chậm rãi nuốt hạ nước miếng, cảm thấy máu mũi gã sắp chảy ra, hắn cố gắng làm cho bản thân thoạt nhìn đứng đắn một chút, sau đó nói: "Đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm, Kim Linh, xin lỗi mọi người."

Trang kiền lạnh lùng nhìn Phó Kim Linh, phát hiện Phó Kim Linh còn đang dại ra, còn có chút không hài lòng.

Phó Kim Linh cảm thấy như có một khối băng xuyên vào trái tim ả, lạnh kinh khủng, trước ngày mạt thế, ả là con nhà giàu thế hệ thứ hai và là thiên kim đại gia. Hàng ngày tiêu xài vô độ, có thể bốc đồng dùng tiền quyền câu dẫn đàn ông có vợ.

Mạt thế về sau, ả chính là người phụ nữ bình thường hai bàn tay trắng, cái gì cũng không có, trừ bỏ gương mặt, hai bàn tay trắng, mới bắt đầu không cam lòng, đến cuối cùng không chịu nổi, ả có thể dựa vào, chỉ thân thể coi như tuổi trẻ mỹ mạo.

Rồi ả bám lấy những người đàn ông mà ả từng coi thường và sống sót.

Tuy rằng lúc đầu ả không quen sống như thế này, nhưng sau khi quen rồi thì không thấy gì nữa.

Đều là cùng đàn ông làʍ t̠ìиɦ, chỉ thay đổi đàn ông không hợp ý thôi, sống tốt là được.

Nhưng ngay sau khi ả dựa vào với một cao thủ và sống khá tốt, ả gặp lại Thiệu Tình.

Người đáng lẽ bị ả gϊếŧ chết, đáng ra không thể chết được nữa, vậy mà lại xuất hiện trước mặt ả.

Tại sao ông trời lại bất công như vậy! Ả chỉ muốn sống!

Cho dù thế nào, Phó Kim Linh cũng không dám đắc tội Trang Kiền, dù sao không có Trang Kiền, ai muốn ngủ với ả thì ngủ.

Ả chỉ là một người bình thường, ngay cả một người đàn ông bình thường cũng có thể tàn chà đạp ả.

Phó Kim Linh cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: " Rất xin lỗi ..."

"Giọng nói nhỏ quá không nghe được." Nhưng Mục Lâm đã nghe được cuộc nói chuyện của hai người lúc trước, chỉ cần không ngốc cô sẽ biết lúc đầu kẻ suýt gϊếŧ Thiệu Tình là Phó Kim Linh .

Cô sẽ cho Phó Kim Linh ánh mắt hoà nhã mới là lạ.

Phó Kim Linh cúi đầu, trên mặt đều là khuất nhục, ả cao giọng, sau đó nói: " Rất xin lỗi......"

" Rất xin lỗi vì cái gì?” Thiệu Tình vô cảm hỏi.

Phó Kim Linh muốn nổi giận, nhưng ả không dám, bởi vì ả biết ả không còn là đại tiểu thư có thể có thể tùy hứng, có thể tùy ý làm bậy kia nữa.

Thân thể và giọng nói Phó Kim Linh đều run lên, ả khó khăn nói: “ Tôi…... Tôi không nên cắt xếp hàng… Tôi không nên mắng cô, Tôi đã sai… Rất xin lỗi… .. .. "

" A ... Không có chút chân thành nào cả ... " Mắt Mục Lâm lạnh lùng, sau đó nhìn Phó Kim Linh với ánh mắt nhìn kẻ đã chết, có lẽ cô đã tính toán phương pháp gϊếŧ chết Phó Kim Linh.

Trang Kiền đó vẫn luyến tiếc Phó Kim Linh , dù sao thì gã cũng đã ngủ lâu như vậy rồi, hơn nữa Phó Kim Linh rất đẹp và ngoan ngoãn.

Gã tiến lên một bước nói: "Hai vị nữ sĩ đừng tức giận, tôi về sau sẽ giáo dục cô ấy. Vị nữ sĩ này định vào căn cứ này sao? Tôi có một người bạn trong cao tầng căn cứ. Không bằng các vị cùng đi với tôi, luôn có thể được chăm sóc nhiều hơn.”

Khi gã nói điều đó, gã rất đắc ý, dù sao thì gã cũng là dị năng giả cấp 4, cấp gã đã rất cao, lại còn dị năng hệ lôi tương đối hiếm, các cô gái biết thân phận của gã, hẳn là xua như xua vịt mới đúng.

Hơn nữa gã có bối cảnh, bạn của gã, ở căn cứ Hy Vọng, là đầu mục không nhỏ.

Nói xong, gã lại nhìn về phía Thiệu Tình: "Cô chắc là nhân viên trong căn cứ đúng không? Bạn của tôi cũng có thể chăm sóc cho cô, ít nhất tôi có thể tìm cho cô một công việc nhàn hạ hơn, lương cao hơn một chút, rồi phân thêm cho các cô phòng ở."

Thiệu Tình nghe hai người bọn chúng nói chỉ cười, nghe có vẻ muốn bao dưỡng các cô, Thiệu Tình dựa người Mục Lâm cười ngả cười nghiêng, bụng có chút đau.

Cô lười biếng nói: "Cậu tránh ra trước đi. Phó Kim Linh và mình có một khoản câng giải quyết. Sau khi tính toán xong ... chúng ta lại nói chuyện."

Thiệu Tình càng nói, ánh mắt càng lạnh, sát ý trong mắt hầu gần như lộ ra.

Phó Kim Linh cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, ả ngẩng đầu lên điên cuồng rống giận: "Tiện nhân! Con điếm! Ta biết ngươi sẽ không bỏ qua cho ta! Có bản lĩnh ngươi gϊếŧ ta a! Gϊếŧ ta a! Ta không hối hận khi đâm ngươi, chỉ hối hận tại sao không nghiền tới nghiền lui mấy lần gϊếŧ chết ngươi cùng đứa con hoang trong bụng! "

"Ba!"

Một tiếng vang giòn tan, chính Mục Lâm đã tát vào mặt Phó Kim Linh, sức Mục Lâm mạnh đến mức đánh bay Phó Kim Linh ra ngoài, mặt sưng phù lên.

Phó Kim Linh há miệng và nhổ ra hai chiếc răng, một ngụm máu lẫn nước bọt.

Tóc tai rối bù, ả cười như điên: " Tên đàn ông đồ chơi kia, ta chả hiếm lạ, vậy mà ngươi vẫn coi như bảo bối, ta cho hắn bò, hắn bò, để hắn đi, hắn đi, bảo hắn liếʍ thì hắn liếʍ .. . "

Ả chưa kịp nói hết lời thì Mục Lâm đã đạp lên mặt ả, Thiệu Tình ngăn Mục Lâm lại và nhẹ nói: "Gϊếŧ ả như thế này là quá thoải mái với ả. Mình không muốn."

Cô và con của mình đã phải chịu đựng tất cả những thống khổ đó, thật sự tiện nghi khi gϊếŧ Phó Kim Linh một cách dễ dàng, điều đau đớn nhất trên đời này chưa bao giờ là cái chết.

Nhưng sống không bằng chết, muốn sống không được muốn chết không xong.

Nghĩ đến điều này, Thiệu Tình nhìn vào mắt Phó Kim Linh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, cô sẽ để Phó Kim Linh cảm thụ nỗi đau lớn nhất trên đời, cô sẽ để Phó Kim Linh sống và cảm nhận nỗi đau của cô suốt mấy năm qua.

Thiệu Tình chưa bao giờ là một người giàu lòng trắc ẩn, đặc biệt là đối với kẻ thù của cô.

Mục Lâm bình tĩnh lại rất nhiều, vừa rồi cô quá tức giận, sau khi bình tĩnh lại mới buông Phó Kim Linh ra, Phó Kim Linh vẫn hét lên như một kẻ mất trí: "Có bản lĩnh ngươi gϊếŧ ta a! Có bản lĩnh ngươi sẽ gϊếŧ ta a!"

Trang Kiền vẫn còn tình cảm với Phó Kim Linh, gã bước tới định ngăn cản, theo gã thì ba người này sau này đều là người phụ nữ của gã, vậy thì sao phải nội chiến đâu.

Gã đi tới trước mặt Thiệu Tình, còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị dây leo của Thiệu Tình quấn lấy cổ, kéo qua.

Gã hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là phóng thích dị năng hệ lôi của mình, tuy nhiên dị năng gã kiêu ngạo tự cho là mạnh mẽ vang dội đánh trúng dây leo, đến một vết trắng cũng không để lại.

Sau đó, bị Thiệu Tình vặn cổ, đầu lăn trên mặt đất hai vòng, không có cảm giác đau đớn trên khuôn mặt, đối diện với Phó Kim Linh mang theo ngạc nhiên.

Phó Kim Linh ngơ ngác nhìn cái đầu trên đất bị Thiệu Tình một chân đạp nát, dây leo khuấy trong não nhuốm máu tìm dị năng nguyên, Thiệu Tình ghét bỏ ném cho Nghiêm Hán Thanh.

Phó Kim Linh hoàn toàn tuyệt vọng.

Ả thật sự hối hận.

~~~~~````~~~~~

Editor vừa edit xong đăng luôn cho nóng 😆😆😆😆😆