Nghiêm Hán Thanh không nhịn được nghiêng mặt, từ hai má đến vành tai đều hồng thành một mảnh, anh đè thấp thanh âm nói: "Cô ngủ lâu như vậy không đói bụng sao?"
" Còn tốt." Đối với Nghiêm Hán Thanh chuyển đề tài, Thiệu Tình cười cười, cô vốn là nói giỡn, từ khi chết mà sống lại, Thiệu Tình sẽ không tin tưởng đàn ông có thật tình.
Đại khái là do Thiệu Tình đạm nhiên, Nghiêm Hán Thanh nhấp nhấp môi, một lúc lâu mới dùng thanh âm mỏng manh nói: "Là tôi không xứng với cô."
"Anh nói cái gì?" Đắm chìm ở trong hồi ức Thiệu Tình nhướng mày, Nghiêm Hán Thanh chặn lại nói: "Không có gì, tôi chỉ lẩm bẩm một mình."
Thiệu Tình ngược lại không nói gì nữa, hoạt động hai chân, từ trên giường đi xuống, chân vừa chạm xuống đất, cô liền cảm nhận được chính mình cùng lúc trước bất đồng, cái loại cảm giác toàn thân đều tràn đầy năng lượng này, cảm giác muốn phát tiết đi ra, thật sự quá tốt.
Thậm chí Thiệu Tình còn cảm thấy, không có gì có thể ngăn trở cô, bất quá Thiệu Tình cũng biết ‘nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên’ quá mức tự mãn với mình chính là tự cao.
Cô vẫn có vẻ tự mình hiểu lấy.
"Chúng ta hiện tại ở đâu?"
"Bởi vì cô hôn mê, nên mọi người liền không có đi tiếp, tùy ý tìm một cái địa phương ngừng lại." Nghiêm Hán Thanh nhìn Thiệu Tình, anh cũng không biết trong mắt mình có bao nhiêu ôn nhu.
Thiệu Tình người phụ nữ tốt nhất mà anh gặp qua, không có dáng vẻ giả tạo yểu điệu thục nữ của nữ nhân thường thấy, cô chân thật mà xinh đẹp, trí tuệ mà cường đại, ngay cả giơ tay nhấc chân thoải mái tới mức người trần không so sánh được.
Một phụ nữ mạnh mẽ như báo săn tung hoành trên thảo nguyên, Nghiêm Hán Thanh cảm thấy mình không xứng đôi với cô, không phải anh tự ti, chỉ là cô giống bông hoa quá mức tốt đẹp, không nỡ vươn tay hái đi.
"Là tôi liên lụy mọi người." Thiệu Tình đẩy cửa ra, phát hiện chỗ bọn họ đang ở là một nhà dân, đại khái là vì tang thi hoành hành, chủ nhân ngôi nhà đã không thấy đâu, cho nên trực tiếp bị nhóm Thiệu Tình làm nơi nghỉ chân.
Thiệu Tình đẩy cửa liền nhìn thấy ba người A Thổ cùng anh em Cố Xuyên ở trong sân đánh bài, vừa thấy Thiệu Tình ra, Cố Phán Phán là người đầu tiên ném bài trong tay xuống: "Chị Tình, chị đã tỉnh? Thật tốt quá, chị hôn mê lâu vậy, làm em sợ tới mức ăn không ngon ngủ không yên!"
A Thổ bắt lấy Cố Phán Phán, đỏ mặt nói: "Cô như thế nào chơi xấu như thế? Tôi rất nhanh sẽ thắng, cô cư nhiên lược bài!"
"Được rồi, hai người các ngươi đừng náo loạn." Cố Xuyên vỗ vỗ hai người, đối với Thiệu Tình nói: "Thế nào?"
"Thân thể cảm giác không tồi, thăng cấp cũng thành công, tùy thời có thể đi." Thiệu Tình nói:"Chúng ta đi ra ngoài thời gian cũng không ngắn, vẫn là nên trở về."
"Dọn dẹp một chút đồ vật, chúng ta buổi chiều liền xuất phát." Cố Phán Phán cũng thực hưng phấn, một chuyến này tuy rằng mất hai người, nhưng hai người đều là người thường, hơn nữa đều là cái loại tâm thuật bất chính, Cố Phán Phán cũng không cảm thấy đáng tiếc, ngược lại, bọn họ thu hoạch rất nhiều, vẫn được xem như là thắng lợi trở về.
Vì thế, sau một đoạn thời gian ra ngoài tìm kiếm, bọn họ lại trở về căn cứ, chuyện quan trọng nhất tự nhiên là chia của, thời điểm vào thành, nên nộp lên liền đều nộp lên, còn lại toàn bộ đều là bọn họ chia năm.
Bởi vì mất đi hai người, hơn nữa Thiệu Tình trả giá tất cả vì mọi người đều xem ở trong mắt, cuối cùng chia mỗi người hai phần, nói cách khác Thiệu Tình cùng Nghiêm Hán Thanh hai người liền chiếm bồn phần.
Chuyện này đối với người mới gia nhập đội tìm kiếm như bọn họ mà nói, thật là một kinh hỉ.
Thiệu Tình vốn muốn phân một phần đi ra ngoài, để cho anh em Cố Xuyên cùng A Thổ chia đều, nhưng mà bọn họ đều không cần, Cố Phán Phán còn nói: "Chị Tình, chị hãy nhận lại đi, chúng ta về sau còn cùng nhau tổ đội, chị đã là dị năng giả hệ mộc cấp hai, một ít tổ đội tìm kiếm lớn cũng sẽ mượn sức chị,, chị nhất định phải nhớ rõ tiểu đội chúng em!"
Thiệu Tình gật gật đầu, cuối cùng vẫn là nhận lấy phần vật tư này, cô đem một nửa trong đó cho Nghiêm Hán Thanh:"Đây là phần của anh, nhận đi."
Nghiêm Hán Thanh nói không kích động đều là giả, giống như trong tổ đội thường là người nhà dị năng giả, hoặc là có sở trường riêng, tỷ như đôi vợ chồng trẻ kia, chồng có thể sửa xe, vợ xuất thân hộ sĩ, cho nên nhóm dị năng giả này mới bằng lòng mang những người này đi ra ngoài.
Nghiêm Hán Thanh không có sở trường đặc biệt, còn có thể đi theo đạt được nhiều vật tư như vậy, đều là mấy người Cố Phán Phán xem trọng Thiệu Tình, Nghiêm Hán Thanh rất rõ ràng, trong lòng đối với Thiệu Tình cũng càng thêm cảm kích.
"Anh một người cũng không lấy trở về được, vẫn là tôi giúp anh đi." Thiệu Tình nhìn nhìn, vật tư có vẻ nhiều, căn cứ đưa phật đưa đến tây thiên trong đầu, cô lập tức nói.
Nghiêm Hán Thanh còn muốn chối từ, kết quả phát hiện chính mình một người thật sự lấy không được, mặt nghẹn đến đỏ, không đợi anh ra quyết định, Thiệu Tình đã lái xe: " Lên đi a ngốc tử, đứng ngốc ở đó để làm gì?"
Nghiêm Hán Thanh vội vàng leo lên xe, để cho Thiệu Tình mở ra, mang vật tư của anh đến lều nơi anh ở cùng với mẹ anh, nơi ở người thường cùng dị năng giả quả thực là phân biệt rõ ràng, Thiệu Tình một đường lái xe đi qua, không bị nửa điểm ngăn trở, chỉ có ánh mắt hâm mộ ghen tị.
Đợi tới bên ngoài lều, Nghiêm Hán Thanh lại thay đổi sắc mặt, anh nhanh chóng nhảy xuống xe, vòng qua lều trại đem mẹ anh từ một đống rác rưởi ôm ra.
Bà lão bởi vì vết thương trên đùi miệng không trị liệu kịp thời, mà hư thối đến thấy được cả xương cốt, trên mặt còn rơi xuống không ít giòi bọ, phỏng chừng Nghiêm Hán Thanh trở về chậm trễ hai ngày, nhìn thấy chính là thi thể bị giòi bọ bò kín, nhưng chỉ có như vậy, anh như cũ cảm giác được mẹ anh đã hấp hối.
Vành mắt Nghiêm Hán Thanh lập tức đỏ, anh một cước đá văng mành cửa lều, bên trong lập tức truyền ra một thanh âm:
"Ai a? Không muốn sống a?"