“Muốn vào ngủ cứ việc nói thẳng a.” Thiệu Tình cong cong môi, cố ý nói: “Đêm còn dài, lại không buồn ngủ, chúng ta tâm sự chút, nói chuyện trong lòng cũng không sai.”
“Tôi...... Tôi đi về ngủ trước.” Nghiêm Hán Thanh lắp bắp nói xong, liền giống như bị quái vật đuổi theo, vèo vèo chạy trở về.
Thiệu Tình cười cười, mang theo cục cưng phòng của mình, còn chưa có nằm xuống, Cố Phán Phán đã ôm chăn đi lại đây tìm Thiệu Tình.
Đại khái hiện tại Thiệu Tình là nữ nhân duy nhất, ở cùng với Thiệu Tình cùng nhau có cảm giác an toàn.
Cố Phán Phán đem giường thu thập lại một chút rồi chui vào trong chăn làm ổ, có vẻ như trong lòng vẫn có chút sợ hãi, Cố Phán Phán cố gắng tìm kiếm đề tài để nói chuyện.
“Theo em cùng anh trai phỏng đoán, cô ta hẳn là do thời điểm dọc đường đánh hạ tang thi bị cắn trúng ngủ là ở thời điểm ở khu lúa bị tang thi đột ngột tấn công bị móng tay tang thi cào đến.” Cố Phán Phán đem chính mình bao phủ kín trong chăn, giọng nói nho nhỏ.
“Người này a, chính là lòng tràn đầy may mắn. Cô ta rất có thể cảm thấy một chút miệng vết thương nho nhỏ như vậy cũng không có khả năng biến thành tang thi, cho nên mới che giấu đi, cuối cùng hại chết chính chồng của cô ta.” Cố Phán Phán thở dài nói:“Nhưng mà nghĩ như thế nào em cũng không nghĩ tới, người sống ở nơi này cư nhiên đặc biệt như vậy, càng thật không ngờ họ sẽ thể người ăn thịt người.”
Cố Phán Phán vốn là một cô nương bát quái, Thiệu Tình vốn không buồn ngủ, giờ hoàn toàn thanh tỉnh, đành phải ngóng trông Cố Phán Phán thật nhanh nói đến mệt mỏi ngủ đi.
Sau nửa đêm, Cố Phán Phán nói mệt liền lăn ra ngủ, Thiệu Tình lúc này mới thật sự thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sáng sớm hôm sau, Cố Phán Phán vừa tỉnh ngủ, liền phát hiện bên người đã không có ai, Thiệu Tình đã mang theo con vệ sinh cá nhân xong rồi.
Cố Phán Phán nhanh chóng rời giường, thu thập đồ vật, chuẩn bị rời khỏi cái địa phương kỳ quái này, lần này lúc bọn họ rời đi, cái gì cũng không mang theo, bao gồm cả người.
Dù sao nơi này trừ bọn họ ra, mỗi người đều ăn qua thịt người, không ai muốn mang theo người đã ăn thịt người đi cùng, tuy rằng mỗi người đều nhìn bọn họ với ánh mắt trông mong hi vọng, bọn họ vẫn cắn răng hạ quyết tâm một lần, trực tiếp rời khỏi.
Xem nhẹ ánh mắt chờ mong ở phía sau, một đám người bước nhanh lên xe tiếp tục hành trình trở về căn cứ, đến giữa trưa, giống như sương mù, gió nhẹ nổi lên, tầm nhìn nhanh chóng giảm xuống, ngay cả trên trời đám mây đều bị ‘ nuốt mất ’.
“Mặc kệ thế nào, chúng ta đều phải đi, dừng lại ở chỗ này rất nguy hiểm.”
Thiệu Tình xung phong nhận việc:“Tôi mở đường.”
Sau khi mạt thế đến thời tiết vẫn rất kì quái, có khi nắng nóng, có khi đột nhiên trời mưa, có khi dông bão, còn có sương mù dày đặc, đều là bất thình lình xảy ra, tóm lại khiến cho người ta cảm thấy thực phiền toái.
Thiệu Tình một mặt đi về phía trước, một mặt lặng lẽ kiểm tra hàng trữ, tinh hạch trong tay cô đã rất nhiều, còn có tinh hạch mới lấy được trong cơ thể của người vợ trẻ kia, hấp thu mấy khối tinh hạch có vẻ đặc biệt này, Thiệu Tình cảm thấy chính mình nhất định có thể thăng cấp.
Bất quá thăng cấp vẫn là trở về căn cứ thăng cấp có vẻ an toàn hơn, dù sao cũng không ai biết, thời điểm thăng cấp sẽ phát sinh cái gì.
Đi tới phía trước, xuyên qua sương mù dày đặc Thiệu Tình tựa hồ thấy được một bóng dáng quen thuộc, nhưng mà bóng dáng kia chỉ lộ một nửa, đã không thấy tăm hơi.
Bóng dáng kia thật sự rất giống Nhị Ngốc, Thiệu Tình muốn xuống xe, đi tới giữ chặt người kia nhìn xem, có phải Nhị Ngốc của cô hay không.
Nhưng mà hiện tại không phải là thời điểm nghiên cứu chuyện này, Thiệu Tình buông xuống tâm tư muốn tra xét rõ ràng, tiếp tục đi tiếp, nếu thật sự là Nhị Ngốc, bọn họ sớm hay muộn sẽ có thể gặp lại nhau, chỉ là đang hướng phía trước đi tới, thì xe Thiệu Tình đột nhiên một bên nghiêng đi, cho dù Thiệu Tình dã cố gắng bẻ chết tay lái, nhưng mà như trước đâm vào một tảng đá bên đường.
Cô vừa bước xuống dưới vừa thấy, lốp xe bị nổ, hơn nữa là do bị trực tiếp đυ.ng phải một đống hài cốt cùng vũ khí lưu lại, cũng không biết những thứ kia như thế nào có thể chọc thủng được lốp xe dày như vậy.
Thiệu Tình nhíu nhíu mày, hỏi: “Ai có thể sửa?”
Từ phía sau đi đến Nghiêm Hán Thanh vội vàng nói:“ Tôi sẽ.” Nói xong anh liền khiêng lốp xe dự phòng đi qua.
Thu thập những chướng ngại vật xung quanh bánh xe, Nghiêm Hán Thanh mới bắt đầu sửa xe, vài người khác cũng xuống xe, Thiệu Tình cau mày, phòng bị có thứ gì đánh lén.
Thiệu Tình ôm bánh bao nhỏ, đột nhiên chợt nghe đến thanh âm sàn sạt đang tới gần cô, cô lập tức cả kinh, tức khắc phòng bị tang thi tiếp cận.
Thiệu Tình tập chung quan sát xung quanh, lòng bàn chân cô đạp trên nền đất đột nhiên buông lỏng một chút, sau đó dưới chân cô đột nhiên xuất hiện một đóa hoa, đóa hoa phấn nộn nộn mở ra trong nháy mắt, Thiệu Tình không biết nên nói cái gì, bởi vì đóa hoa kia thoạt nhìn phấn nộn thập phần đáng yêu, đóa hoa mở ra miệng đều là gai, Thiệu Tình thậm chí nhìn đến tận cùng bên trong còn treo nửa cánh tay của tang thi.
Hoa ăn thịt người? Thiệu Tình nháy mắt đã bị sợ ngây người, chỉ thấy bông hoa kia trở lên to lớn mạnh mẽ hướng tới chỗ cô mở miệng ra, một ngụm "Cắn" lại.
Thiệu Tình nhanh chóng lui về phía sau, hoa ăn thịt lập tức lao lên, đóa hoa hé ra đóng lại, tựa hồ là tưởng lập tức đem Thiệu Tình nuốt vào, tiêu hóa cùng cánh tay tang thi trong miệng nó vậy.
Thiệu Tình luôn phòng thủ, mục đích muốn tìm kiếm điểm yếu của hoa ăn thịt người, một lúc sau vài người cũng nhanh chóng phản ứng kịp, hỗ trợ Thiệu Tình, các loại dị năng bay nhanh hướng hoa ăn thịt người đánh tới, nhưng mà trừ bỏ ngăn trở một chút, cũng không có sinh ra thương tổn gì với nó.
Thiệu Tình quan sát tìm kiếm một phen, cẩn thận quan sát hoa ăn thịt, nói chung thực vật hẳn là nên bất động, nhưng hoa ăn thịt người này vẫn lợi dụng cành hoa thật dài của nó một đường đuổi theo muốn cắn Thiệu Tình.
Rời khỏi khu vực này, hoa ăn thịt người này khẳng định sẽ không đuổi theo, nhưng mà một khi rời đi, bọn họ sẽ không có biện pháp khác chỉ có thể đi vòng đi qua xa lộ.
Đến lúc đó nguy hiểm có thể cao hơn rất nhiều, trở về cũng mất một khoảng thời gian rất lớn.
Thật là lựa chọn đau đầu.