Người dẫn đường cho Thiệu Tình nói một chút chuyện phúc lợi nhận được nếu cấp bậc dị năng tăng lên cùng mấy thứ chuyện vụn vặt linh tinh trong sinh hoạt hằng ngày sau đó liền rời đi.
Thiệu Tình liền bắt đầu đánh giá khắp nơi chỗ cô ở lại trong thời gian ngắn, không gian trong phòng không lớn, cô thực mau liền xem xong, sau đó đem bánh bao nhỏ đặt ở trên giường, để bé tự mình chơi.
Bánh bao nhỏ ở trên giường đổ một đống tinh hạch ra, bắt đầu đếm số lượng tinh hạch, Thiệu Tình may cho bé một cái túi nhỏ, để một ít tinh hạch vào trong đó làm đồ ăn vặt.
Thiệu Tình vừa mới bắt đầu bố trí đơn giản một chút trong nhà, thì có một người đàn ông đi đến, hắn đeo một bộ kính mắt, thoạt nhìn cử chỉ rất nho nhã.
Ánh mắt Thiệu Tình nghi hoặc nhìn hắn, hắn vội vàng tự giới thiệu:“Tôi ở cùng dãy nhà với cô, nghe nói có người mới tiến vào nên muốn tới đây nhìn xem, về sau chúng ta là hàng xóm của nhau, có cái gì cần hỗ trợ cứ việc nói là được a.”
Thiệu Tình cùng hắn chào hỏi vài câu, khách khí một phen, mới nhìn hắn rời đi, toàn bộ quá trình này người đàn ông kêu Lý Tinh kia đều lén lút nhìn trộm ngực cùng mông của Thiệu Tình, dùng ngón chân cũng biết hắn không phải cái người tử tế gì.
Bất quá thông qua Lý Tinh, Thiệu Tình cũng biết một số sự tình, tỷ như làm dị năng giả cũng không phải chỉ ăn không, bọn họ phải định kỳ tham gia một đội ngũ tìm kiếm vật tư, sau khi tìm kiếm vật tư trở về một nửa phải giao cho căn cứ.
Ví dụ như, có chuyện nhỏ gì đó, có thể thuê người thường đến làm, chỉ cần cung cấp một chút đồ ăn là có thể thuê người thường làm một ngày, đương nhiên, một chút cô gái có dung mạo thanh tú luôn được ưu tiên thuê đến, nguyên nhân tự nhiên không cần nói cũng biết.
Bởi vì người bình thường cần thiết thông qua lao động đổi lấy lương thực, nhưng thường thường bọn họ làm một ngày chỉ đạt được rất ít lương thực, cho nên không thể không đi ra ngoài tìm kiếm "Khoản thu nhập thêm".
Hiểu biết một chút tình huống cuộc sống xung quanh, Thiệu Tình đi tới trung tâm công hội căn cứ, vì cô ghi thông tin cá nhân là dị năng giả nên cô báo danh vào một tiểu đội tìm kiếm vật tư, mỗi tuần đi ra ngoài sưu tầm một lần .
Tiểu đội thu thập vật tư phân thành hai loại, một loại từ người thường tạo thành tổ đội, ở phụ cận căn cứ tìm kiếm vật tư, đạt được vật tư ít, nhưng nguy hiểm rất lớn.
Loại còn lại là dị năng giả, đi ra ngoài cũng khá xa, bởi vì thường xuyên đi qua những địa phương bị tang thi chiếm cứ không có con người cho nên đạt được tài nguyên cũng có vẻ nhiều hơn.
Thiệu Tình tính toán, cô còn cần mua thùng nước,một bồn tắm sô pha liền chuẩn bị đi đến khu chợ của căn cứ xem.
Chợ ở khu vực người bình thường cư trú, mua bán đồ đạc cũng rất phong phú, Thiệu Tình cõng bánh bao nhỏ, một đường đi tới thấy người ta bán rất nhiều trang sức xa xỉ, còn có bán một chút đồ chơi hiếm lạ kỳ quái.
Bất quá đều có rất ít người mua, dù sao đến mạt thế, những vật phẩm xa xỉ này, đã hoàn toàn không có tác dụng gì, lấy trang sức mà nói đi, thời điểm chiến đấu còn có khi gây trói buộc phiền toái, trừ bỏ làm màu còn lại không có gì tác dụng, một miếng bánh bích quy cũng có thể đổi vài thứ.
Rất nhanh Thiệu Tình tìm đến khu bán đồ gia cụ cũ, nói là gia cụ cũ, kỳ thật kém cỏi nhất cũng mới tầm tám chín phần, bày biện ở nơi đó không người hỏi thăm, Thiệu Tình chọn được một cái bồn tắm, một cái sô pha, mới dùng một bao bánh bích quy đổi lấy.
Chủ cửa hàng còn cảm động đến rơi nước mắt còn hứa giúp cô vận chuyển tận nhà, Thiệu Tình nhìn nhìn chân tay của chủ hàng, liền quyết đoán từ chối để cho hắn chuyển hàng.
Dù sao đi phía trước mặt chính là "Thị trường lao động", cô hoàn toàn có thể thuê một người đàn ông cường tráng một chút, đem những thứ này vận chuyển trở về, dù sao cũng không thiếu chút thức ăn.
"Thị trường lao động" rất nhiều người, còn có rất nhiều cô gái xinh đẹp trang điểm rất kiều diễm, đứng đó dựa vào bán thân để kiếm chút lương thực.
Thiệu Tình liếc mắt một cái liền thấy được một người đàn ông ngồi xổm trong một góc, đại khái là vì cơ thể hắn rất được, cơ bắp nhô lên không khoa trương, nhưng nhìn cơ bắp hình giọt nước ngay cả độ cong thoạt nhìn đều đẹp mắt.
Duy nhất làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối, là toàn bộ trên cơ thể hắn rất nhiều vết sẹo to nhỏ, có mới có cũ, trùng trùng điệp điệp.
Tóc hắn rối tung, nửa thân trên để trần ngồi trong một góc, cũng không có giống những người khác vây đến muốn đẩy mạnh tiêu thụ chính mình.nhưng là Thiệu Tình tổng cảm thấy hắn giống một đầu báo lười biếng.
Ánh mắt Thiệu Tình đảo qua hắn, cơ thể hắn liền nhanh chóng căng thẳng, tiến vào trạng thái cảnh giác, điều này làm cho Thiệu Tình cảm thấy tò mò, hắn trước kia rốt cuộc là làm gì. Cho nên Thiệu Tình quyết đoán thuê hắn:“Giúp tôi khuân vác một chút đồ vật, cho anh hai khối bánh bích quy.”
Người đàn ông hơi hơi ngẩng đầu, ngũ quan thế nhưng thập phần xuất chúng, mặt mày anh tuấn, mũi cao thẳng, nhất là cặp ánh mắt kia, rất có thần.
“Được.” Thanh âm người đàn ông có chút trầm thấp khàn khàn, hắn đứng lên, thân hình cao to hoàn toàn lộ ở trước mặt Thiệu Tình, ước chừng cao 1m8. Những người ở xung quanh đó liền thở dài một tiếng, đều tự tản ra, còn lại người đàn ông khiêng sô pha lên, kẹp bồn tắm lớn, đi theo phía sau Thiệu Tình trở về.
Vết thương sau lưng hắn so với phía trước càng nhiều, chằng chịt, có ít vừa thấy là vết thương mới.
Thiệu Tình hoàn toàn không có ý tứ muốn tìm tòi nghiên cứu gì thêm, mang theo hắn trở về nhà.