Chương 6

Trong lúc mọi người còn ngu người, anh lại chọi thêm vài quả bom đánh nát tam quan của mọi người. Anh cầm các loại không gian trong tay rồi phát cho từng người. Những người này đều là huynh đệ của anh từ nhỏ đến lớn nếu không tin được họ thì có lẽ ai trên thế giới này cũng không đáng tin.

"Nhỏ máu lên chúng! Điều khiển bằng cách suy nghĩ!" Giọng anh lạnh băng khiến mọi người nhanh chóng tỉnh táo lại.

Thực hiện theo lời anh nói cũng không mất mát gì, mọi người lần lượt biến mất trước mặt anh. Căn phòng chỉ còn lại anh và cậu, hôm nay cậu chơi thật nhiều có hơi buồn ngủ nên cứ ngáp dài ngáp ngắn mãi.

Thiên Hàn không do dự gì liền kéo cậu vào lòng mình. Cậu cũng không từ chối liền ở lòng anh lựa tư thế thoải mái liền ngáy o...o...

Một lúc sau, tưng người một lại nối đuôi nhau xuất hiện. Tất cả đều ôm một vẻ mặt mừng rỡ, kinh hỉ mà nhìn anh như chúa giáng trần.

Không gian như thế nào trân quý bọn họ biết, thứ thậm chí được cho là không tồn tại lại bị lão đại moi một lúc ra nhiều như thế.

Trí Thăng không nhịn được hưng phấn mà hò hét "Lão đại, anh là truyền nhân của tu chân hả! Mấy thứ này anh có nhiều đến vậy sao!"

Thiên Hàn im lặng ngầm thừa nhận, dù sao mũi kiếm hướng hắn còn đỡ hơn hướng vào cậu. Mọi người tuy đều không nói nhưng đều rất cảm động. Cho dù lão đại không đem được những thứ này ra bọn họ cũng đã thề trung thành từ rất lâu rồi.

Kích động qua đi mọi người nhớ tới câu đầu tiên khi boss nói. Mạt thế thật sự sắp tới sao. Thấy mọi người đã nghiêm túc, hắn cũng nên vào thẳng vấn đề.

"Tất cả tập trung thu mua thức ăn, quần áo, nguyên liêu, hạt giống, máy móc, cải tạo lại xe..... rồi thu vào không gian! Rõ?" Giọng anh vẫn lạnh như băng.

"RÕ!!!" Cả đám dùng hết sức bình sinh mà trả lời anh.

Vì tiếng trả lời quá lớn làm Minh Thiên giật mình thức dậy. Ánh mắt cậu mông lung nhìn đám người vừa làm mình thức kia, sau quay qua mếu máo nhìn anh. Im lặng lên án bọn họ.

Thiên Hàn thấy cậu lại hướng mình bán manh liền khẽ nhướng mày nhìn cậu đang rút vào lòng ngực mình. Sau đó lại ban cho đám Trí Thăng một ánh mắt cảnh cáo. Khi đi ra cả đám như được tắm xông hơi tập thể vậy, toàn thân đều đẫm mồ hôi.

Thiên Hàn còn dốc thêm một câu "Chuẩn bị nhiều đồ ăn vặt cùng đồ ăn ngọt vào!"

Mọi người vừa nghe liền hiểu ngay mua đồ ngọt là dành cho ai. Lão đại! Trọng sắc khinh thuộc hạ mà! QAQ

-----------------------------------------------------------

Đám Thiên Hàn cùng quân đội của lão gia tử bắt tay điên cuồng thu mua các loại vật dụng cùng lương thực vốn phải nên gây động tĩnh lớn khiến mấy kẻ có thế lực chú ý..... Nhưng, lại hoàn toàn bị động tĩnh mà Minh Thiên gây ra đè bẹp dí.

Vụ án bánh kẹo quốc tế ngày càng lớn. Toàn bộ các quốc gia đều bị càn quét một lần, các cảnh sát và thám tử các nước lần đầu tiên bắt tay nhau để phá một vụ án.

Họ đem thật nhiều bánh kẹo gom vào một siêu thị rồi ôm cây đợi thỏ. Camera mới nhất đều được đưa ra, cảm ứng từ khắp nơi,...... Và, Minh Thiên vô cùng tỉnh bơ mà dọn đồ ăn về tu di giới của mình. Sau đó lại càn quét đồ ăn vặt vừa được bổ sung khắp các nơi trên thế giới.

Vì thế, hôm sau trên tờ báo mà Thiên Hàn đọc lại có tin tức về Minh Thiên. Cậu được cho là một nhà siêu năng lực phản xã hội. Cả thế giới đều truy tìm hình bóng "siu nhơn" của cậu. Đối với chuyện này lão gia tử đã nhắm mắt làm ngơ luôn rồi. Mạt thế sắp tới rồi, trước sau gì mà không loạn, muốn loạn thì loạn đi dù sao lão cũng không cản nổi. Thiên Hàn cũng giật giật khóe mắt rồi im lặng mang theo cậu đi khắp nơi thu thập hàng hóa.

Mấy tên có thế lực lại kinh doanh những mặt hàng hóa chuyên bị cậu cướp vào buổi tối hoàn toàn sức đầu mẻ trán. Hận nghiến răng nghiến lợi, tóc gần như hói luôn. Thiệt tội nghiệp mà!

Thiên Hàn nhờ thế mà vứt được cả đống phiền phức, chỉ chuyên tâm vào giao dịch và dẫn cậu đi tiêu tiền mà thôi. Đám thuộc(nô) hạ(lệ) của anh thì bị cậu xoay như chong chóng. Cả đám như bị Minh Thiên tẩy não vậy, điên cuồng mua các loại bánh kẹo khác nhau, các hãng khác nhau...... Hoàn toàn là phong phạm bánh kẹo là chính thức ăn là phụ vậy.

Minh Thiên vốn đã ích cốc không cần ăn uống gì cả. Cậu cũng có cả tấn ích cốc đan, nếu thật không đủ thức ăn cậu cũng có thể nuôi Thiên Hàn cùng đám thuộc hạ của anh mấy chục kiếp luôn. Nhưng thấy anh dẫn cậu đi khắp nơi thật vui nên cậu diếm lun tin tức này. Có trách thì trách anh không hỏi cậu nha! Cậu rất vô tội nha!

Trong 2 tuần thu thập vật liệu, thế giới cũng bị cậu khủng bố suốt 2 tuần rồi. Tối nay đã là tối cuối cùng của sự bình yên nơi đây.

Anh đứng ở ban công ngắm nhìn thành phố đầy đủ màu sắc vui tươi nhộn nhịp. Hoàn toàn không thể tưởng tượng ngày mai nó sẽ thành cái dạng gì. Anh ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang mơ mơ màng màng thất thần đứng bên cạnh anh.

Ánh mắt anh nhu hòa nhìn cậu, kéo cậu vào lòng mình nhìn cậu ngẩn ngơ hồi hồn nhìn anh nhưng lại không giãy ra khỏi lòng anh mà ngoan ngoãn đứng đó cho anh ôm. Khóe miệng anh khó nhìn ra một độ cung nhỏ, đây là thiếu niên của anh!.

Thấy Thiên Hàn ôm mình, lòng ngực anh rộng lớn lại ấm áp khiến câu rất thích. Nên cậu quyết định hôm nay chôm toàn bộ đồ ăn vặt trên thế giới thêm 1 lần nữa. Dù sao ngày mai cũng tận thế rồi ai sản xuất bánh kẹo cho cậu chôm nữa đâu. Lần này phải làm cho triệt để không thì rất uổng.

Cậu hăng hái bừng bừng chui ra khỏi lòng anh, chạy đến ghế sofa đả tọa bắt đầu công việc chôm chỉa của mình. Thiên Hàn buồn cười nhìn cậu, tiểu Thiên của anh cứ làm những gì mà mình muốn là được rồi, còn lại anh thay cậu giải quyết hết tất cả.

Dưới phố vang lên liên tục tiếng la hét "Sao băng! Có sao băng kìa!"

"Các cậu mau ước đi!"

"Oa! Sao băng thật nhiều!"

"Thật đẹp!"

"Mama! Xem ông sao kìa!"

"............."

Tiếng nhộn nhịp vang lên khắp nơi, nhưng không ai biết rằng những ngôi sao xinh đẹp đó lại đi cùng tử vong đến với họ. Mở đầu cho một thời đại đầy u tối.

Đám Trí Thăng đều đem người nhà đến biệt thự của anh. Gia gia thì ở lại thành phố b rồi. Hiện giờ, tất cả mọi người nhìn đám sao băng chỉ thấy cõi lòng đầy buồn bã cùng lo sợ. Chỉ mong họ có đầy đủ sức để bảo vệ thân nhân cùng bằng hữu vào cái thời đại ăn thịt người kia.

Lão gia tử hiện tại cũng cùng Phúc bá nhìn ngắm những ngôi sao điềm báo kia. Lòng cả hai nặng nề, lo âu cho đám tôn tử nhà mình đang phía xa. Chỉ cầu mong đám hài tử đó bình an mà trở về. Tương lai luôn dành cho người trẻ tuổi mà không phải cho người đã tuổi xế chiều như các lão.

MẠT THẾ ĐÃ BẮT ĐẦU!