Chương 5

Thiên Hàn thật sâu nhìn người thiếu niên trước mắt này. Hoàn toàn không thể phủ nhận được nữa, anh hoàn toàn bị cậu làm cảm động. Anh nheo lại mắt nguy hiểm nhìn cậu. Nếu cậu đã trêu chọc anh trước thì cậu cũng nên gánh lấy hậu quả của mình gây ra.

Một phút lỡ dại, cả đời trả nợ.

Hoàn toàn không biết mình vừa chọc phải tổ ong. Cậu vui vẻ hớn hở xoay xoay xung quanh anh. Vốn từ lúc gặp cậu anh đã bị cậu thu hút, giờ lại động tâm với cậu. Anh không dễ để ý thứ gì nhưng nếu đã để ý anh sẽ không để nó vuột ra khỏi tay mình.

Minh Thiên chưa hay biết gì về cuộc đời của mình đã bị quyết định. Cậu lại lấy kẹo ra tiếp tục ăn, lão gia tử đang chìm trong âu lo suy nghĩ hoàn toàn không để ý đến sự thay đổi của Thiên Hàn, cháu trai độc tôn của hắn cong triệt triệt để để rồi.

Bỗng nhiên, đầu ông nảy ra một ý tưởng. Ông híp ánh mắt giảo hoạt nhìn thiếu niên đang hồn nhiên ăn vặt kia. Minh Thiên ngay cả một ánh mắt cũng lười bố thí cho ông, làm ông không khỏi cảm giác bất lực. Chẳng lẽ cảm giác sự tồn tại của ông thấp đến như thế rồi sao! Uy nghiêm của ông đâu! Ở đâu rồi! ỌwỌ

"Này, Minh Thiên, ngươi là tu sĩ vậy chắc cũng có mấy thứ như nhẫn không gian chứ?" Lão gia tử đầy mong chờ nhìn cậu

Thấy cậu một bộ phớt lờ mình luôn, lão có điểm muốn thổ huyết. Cứ như vầy, ngay cả huyết cũng không đủ để lão thổ. Chỉ có thể đem ánh mắt ném cho cháu trai ngoan nhà mình. Thấy anh mắt của gia gia, anh nhìn cậu hiện lên một tia tiếu ý nơi đáy mắt.

"Nhẫn không gian có thật hay không?"

"Có! Ta có rất nhiều, ngươi muốn ta cho ngươi vài cái chơi!"

Nói rồi cậu trong tay cậu hiện lên một đóa sen bạch ngọc. Cậu đưa cho anh, mức độ thiên vị này khiến lão gia tử chỉ có thể ngậm một miệng đắng chát. Hoàn toàn không còn gì để nói, có nói cậu cũng tự động gạt bỏ.

"Nhỏ máu nhận chủ đi! Xem thử xem không gian thích không? Không thích thì vứt đi, lấy cái khác!" Cậu một bộ không thèm quan tâm mình đả lôi liên tục hai người bên cạnh.

Không gian không phải rất trân quý sao? Sao vô miệng cậu giống hàng giảm giá thích thì lấy không thích thì bỏ vậy? Lão gia tử khóe miệng co rút nhìn Thiên Hàn chân mày giật giật. Cả hai quyết định không cãi với tên kia.

Thiên Hàn nhanh chóng cắn ngón trỏ của mình nhỏ máu lên đóa hoa sen mà cậu đưa. Đóa sen liền phát ra ánh sáng trắng trong thoáng chốc anh biến mất. Cậu hoàn toàn không ngạc nhiên gì cả, lôi điện thoại ra chơi game mặc kệ lão già tử đứng trợn mắt ngoác mồm bên cạnh. Lâu lâu lại phiêu ánh mắt xem thường làm lão gia tử giận run cả người.

Một lát sau, Thiên Hàn xuất hiện lại trước mắt mọi người. Ánh mắt lòe lòe sáng nhìn chăm chú thiếu niên trước mặt càng phát ra nhu hòa. Lão gia tử thấy vậy liền có một dự cảm bất hảo, nhưng rất nhanh liền bị quăng ra sau đầu.

"Như thế nào?" Lão gấp gáp hỏi.

"Không tồi! Bằng một hòn đảo cỡ nhỏ!" Anh không giấu được hưng phấn trong giọng nói. Nhín cổ tay mình có một hình xăm đóa sen nhỏ nơi đó. Ánh mắt anh lại sáng bừng khiến cho Minh Thiên đang nhìn anh không khỏi ngây ngốc.

Lão gia tử mừng rỡ, lần này anh thật nhặt được bảo rồi. Lão gia tử dùng ánh mắt mong đợi nhìn chằm chằm hai người. Biết làm sao được! Lời lão không coa giá trị mà! Lão một đời làm mưa làm gió ở quân đội trong chính trị! Không ngờ, bậy giờ lại trở nên thấp như vậy! Aizzzzzz!!!

Cậu tròn mắt ngẩn ngơ nhìn anh "Không gian tuy hơi nhỏ nhưng anh tạm xài đỡ đi! Không gian em có rất nhiều muốn nghịch thế nào cũng được mún phá thì phá! Hư thì thôi!"

Lão gia tử có cảm giác tim mình xém HOLD không nổi rồi. Bằng một hòn đảo nhỏ còn bảo nhỏ? Vậy thế nào mới là lớn? Ngay cả ta ngươi cũng không chịu cho! Vậy mà lại để thằng cháu của ta thích phá liền phá! Tên phá gia chi tử này là ai? Mau mang hắn về đi trừ hại nhân gian đi!

Lãnh Kình Phong cứ có cảm giác ngày nào gặp cậu ông đều phải luyện thanh một lần thì phải. Tâm thật mệt, không muốn yêu!

Thiên Hàn thân hình cứng đờ một chút khi nghe cậu nói, rất nhanh liền hồi phục bộ dạng mặt than trời đánh thánh đâm của mình. Nhìn tay mình bị cậu tắc một đống loại không gian đầy hình thù kỳ quái hoàn toàn không thanh cao như đóa sen vừa rồi của hắn.

Gia gia hắn thì một bộ thèm chảy dãi mà nhìn chằm chằm mấy thứ trong tay hắn. Hắn mặt lạnh đem 7 cái không gian đưa cho ông còn 8 cái còn lại thì mình giữ lại.

Hắn dắt Minh Thiên đi đến công ty, lại để cậu chơi với ăn vặt bên cạnh. Gọi Trí Thăng thông tri người của hắn toàn bộ lập tức trở về ngay.

Hắn liên tục bán ra cổ phiếu công ty cùng các thứ không cần thiết khác. Bắt đầu số lượng lớn thu mua vũ khí, lương thực thực vật, thức ăn cùng máy móc. Vì không gian mà Minh Thiên đưa hoàn toàn thời gian không động nên không sợ hư thức ăn. Toàn bộ thức ăn từ cao cấp nhất đến thấp nhất đều bị hắn đại lượng thu mua.

Nhưng khi Minh Thiên nói cho hắn biết chỉ còn có 2 tuần nữa thôi. Hắn làm cho những người khác dùng tốc độ nhanh nhất mà làm. Hạt giống cũng rất cần thiết bởi vì trong không gian có rất nhiều đất nên có thể trồng cây trong đấy. Có thể mua bào nhiêu hắn liền mua bấy nhiêu hoàn toàn không sợ nhiều.

Cứ mỗi đêm thì một cái thành phố mất hết bánh kẹo cùng thức ăn nhanh. Dần dần thành một nước luôn, các nước cứ thay phiên nhau mà mất đồ. Lại chẳng nước nào tìm kiếm được manh mối gì, vụ án bánh kẹo đã trở thành vụ án kinh hoàng quốc tế. Khi anh biết chuyện này chỉ có thể bắc đắc dĩ mà nhìn người trước mặt một bộ "thực phê" mà mỉm cười manh đến anh muốn trào cả máu mũi.

-----------------------------------------------------------

"Tại sao boss lại đột ngột kêu chúng ta về như thế? Lại còn bán rát nhiều cổ phiếu nữa? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?" Vũ Lạc lo lắng xoay quanh nói.

"Boss đến là biết thôi, lo lắng bây giờ cũng không được gì!" Đồng Khởi trấn an mọi người.

Vừa dứt lời, Thiên Hàn nắm tay dắt Thiên Minh đi tới. Toàn trường im lặng nhìn chăm chăm thiếu niên đang được boss nắm tay dẫn đi.

Hiện tại trong đầu họ đều là một biểu tình khϊếp sợ còn hơn tận thế đến nữa. Ngọa tào! Có người chịu được boss băng sơn lạnh lẽo của họ! Boss sắp kết hôn hả? Một đám bổ não lôn tùng phèo khắp nơi.

Thiên Hàn liếc mắt nhìn đám người kia một cái, cả đám đều lạnh đến sắp đông cả người. Nghĩ bậy cũng không dám nữa, dám bổ não về boss boss khẳng định sẽ bổ đầu họ ra. Vũ Lạc Nhìn Thiên Hàn và Minh Thiên nắm tay nhau chỉ khẽ thở dài một cái rất nhẹ rồi biến mất.

Thấy boss nhà mình nghiêm túc, đám người không khỏi đều nghiêm mặt chờ Thiên Hàn nói.

"Mạt thế sắp tới rồi!" Anh cứ thế mà quăng bom cho họ hệt như cách cậu đã làm với anh.