Tinh Vũ nhắm mắt lại thật lâu thật lâu, hít thở thật sâu rồi quay lưng bỏ đi.
Nếu sư phụ không nói cho nhóc biết thì nhóc sẽ không nhúng tay vào việc này. Nhóc không quên ánh mắt lo lắng khi sư phụ nhìn nhóc.
Nhóc tin tưởng người đã chìa tay giúp mình cũng tin tưởng tính cách của sư phụ mình.
Tinh Vũ chạy đi tìm Từ Phong chơi, nhanh chóng vứt bỏ mấy thứ phức tạp không hợp tuổi mình kia ra sau não.
Để sư phụ lo đi, sẵn tiện bạc vài sợi cho đẹp!!
Minh Thiên vừa trở về liền hắt hơi một cái, cậu chà chà mũi. Kẻ nào dám chửi sau lưng bản vương!!! Đem thiến ngay!!!
Thiên Hàn vừa đóng cửa liền nghe thấy Minh Thiên hắt hơi, theo thói quen anh đem một chiếc áo khoác lên người cậu.
Rồi mới sực nhớ, từ lúc tu luyện đến nay cơ thể anh đã bách độc bách xâm rồi, thời tiết cũng không thể ảnh hưởng đến anh nữa huống chi là cậu.
Tự cảm thấy mình buồn cười, Thiên Hàn vòng tay qua ôm lấy eo của cậu. Minh Thiên cung rất phối hợp với anh mà nhào lên người anh.
Đem hết trọng lượng cơ thế mình giao cho anh, Minh Thiên híp mắt thánh bán nguyệt mà hưởng thụ cái ôm ấm áp của anh. Ngửi mùi hương trên người anh, thoải mái không nói nên lời.
Cậu cũng không thèm ngần ngại gì mà tuốt tuồn tuột phun ra như súng liên thanh. Một mạch kể sạch chuyện của Kim Dạ lẫn Tinh Vũ.
Tinh Vũ kiếp trước tên Mạc Vũ, là một trong 10 tội của thiên hạ. Tội của tội huyết ngục tri lăng, là nơi không có tình người nhất thiên hạ.
Tàn nhẫn nhất thiên hạ, khiến người người oán than, sợ hãi chồng chất. Kim Dạ từng có một đồ đệ, không biết nghịch như thế nào mà nghịch bay luôn mạng nhỏ.
Tinh Vũ lại là chủ ở nơi đó, hai người gặp nhau liền bay vào sáp lá cà. Chưa biết anh đúng ai sai liền đánh nhau túi bụi. Kết oán tới tận bây giờ.
Tinh Vũ bị các môn phái tấn công rồi bị phản bội mới ngã xuống. Lúc cậu tìm thấy thì đã quên mất tất cả rồi chỉ còn là một hài đồng vô tri mà thôi.
Minh Thiên cũng không quan tâm tới kiếp trước nhóc là ai, chỉ biết bây giờ nhóc là đồ đệ của cậu là đủ rồi.
Minh Thiên cũng không biết được Tinh Vũ đã nhớ được ký ức trước kia. Sợ cậu vì hắn lúc trước tàn nhẫn mà vứt bỏ hắn.
Đã hưởng thụ qua ấm áp vui vẻ, ai chịu trở lại thành tôn giả cao cao tại thượng lại lạnh băng không chút tình người kia.
Ngoài phần tu vi kia, Tinh Vũ hoàn toàn chẳng hối hận gì. Thậm chí còn ẩn ẩn vui sướиɠ vì gặp được họ, những người có thể giao ra phía sau mình.
Mà tất cả những thứ đó là do sư phụ nhóc ban tặng. Nhóc không nói ra nhưng sẽ khắc nó vào tâm của mình.
Thiên Hàn cũng không ngờ tới, ngốc bạch ngọt thường ngoan ngoãn nghe lời lại có một kiếp trâu đến thế.
Kiểu này anh phải cố gắng tu thành tiên thân thôi. Không thể để đứa nhỏ nhà mình vượt mặt được.
Ngọn lửa ý chí lại bao vây lấy Thiên Hàn, từ lúc bắt đầu song tu với Minh Thiên. Tu vi Thiên Hàn cứ như tên lửa gắn thêm động cơ vậy quả thật không chừa đường sống cho người khác.
Không những thế tu di giới của Minh Thiên linh khí cực kì nồng đậm nên cảnh giới của anh cứ bay vèo vèo lên.
Vì để ổn định cảnh giới sẵn tiện huấn luyện đám cấp dưới đáng quý của mình. Thiên Hàn hay lôi tất cả đập bầm dập một lúc cả bọn như thế đó.
Mọi người:...... quá khứ đau thương bọn ta không muốn nhớ. Xin hãy để bọn ta làm mỹ nam tử yên tĩnh đi.
Cho nên Thiên Hàn dưới tác dụng của song tu, linh dược cùng đan dược bồi luyện đã là độ kiếp kỳ lão tổ rồi.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, hiểu rõ mọi việc rồi. Cũng không phức tạp hay khó giải quyết gì nên anh tạm ném qua một bên làm việc quan trọng hơn.
Cố gắng cày cấy tu vi thôi, không thể để lão bà vượt quá xa mình được. Minh Thiên tu vi cũng có tăng tiến nhưng tu vi của cậu đã cao nên tăng lên rất khó.
Nhiêu tăng tiến đó chả thắm vào đâu, trừ phi câu lôi Thiên Hàn đi bế quan song tu chừng vài mươi năm thì mới có tác dụng thôi.
Dù rất muốn nâng cao tu vi nhưng Minh Thiên không dám nói ra. Đùa à, gia bị anh ấy chơi tới chết trên giường rồi làm sao!!!!
Thấy Thiên Hàn ánh mắt dần nóng bỏng, Minh Thiên nuốt nước miếng một cái. Xem xem có trốn được không, cậu khóc không ra nước mắt mà bị anh ôm quẳng lên giường mà. QAQ
Lăn giường đến sáng, Thiên Hàn không hài lòng lắm mà buông tha cho cậu. Dỗ cậu ngủ xong, anh mới ra ngoài làm vài việc đợi ổn định hết liền có thể ôm cậu đi bế quan rồi.
Ở một gốc độ nào đó, mạch não họ trùng nhau đến khá là ngạc nhiên. Đang bàn giao công việc, Thiên Hàn như cảm nhận được gì đó mà nhìn lên bầu trời.
Quả nhiên, mây đen đang tích tụ lại, có người đang độ lôi kiếp. Là nguyên anh lôi kiếp, người có thể độ chỉ có nhóc Tinh Vũ mà thôi.
Tinh Vũ mấy ngày trước chỉ là kim đan trung kỳ, bây giờ không nói không rằng gì liền độ nguyên anh. Thật không để người ta bớt lo mà!!
Anh cùng mấy người khác chạy đến xem, thì thấy Minh Thiên cũng đã ở gần đó mà coi Tinh Vũ bị sét đánh.
Vật vã bị sét đánh gần bốn tiếng đồng hồ cuối cùng cũng vượt qua được. Ánh mắt Tinh Vũ sâu thẳm nhìn về phía Minh Thiên như đang thanh minh với cậu chuyện gì đó.
Cơ thể nhóc bị sét đanh bị thương nói nhẹ cũng không nhẹ, nặng cũng không nặng.
Nhưng nhóc không gấp ruta đi chữa trị mà là nhìn chăm chú vào Minh Thiên. Cậu cũng không nói gì nhìn thẳng vào mắt nhóc.
Cậu chậm rãi đi đến trước mặt nhóc, tim của Tinh Vũ đập càng lúc càng mạnh như muốn nhảy luôn ra ngoài.
Minh Thiên nâng tay lên, Tinh Vũ căng thẳng mà nhìn chằm chằm tay cậu như thể nó sẽ nở hoa trên đấy ấy.
Minh Thiên mặt không thay đổi mà xoa đầu nhóc, cảm nhận cơ thể đứa nhỏ dưới tay cứng đờ ra. Không che giấu vui vẻ mà thô bạo xoa đầu nhóc.
"Làm giỏi lắm nha!! Tiểu Vũ!!"
Một câu nói đơn giản lại làm hốc mắt của Tinh Vũ hàm nhiệt lệ. Nhóc gật đầu thật mạnh như đang chứng tỏ bản thân với cậu vậy.
Thiên Hàn rất nhanh đi đến chỗ hai người cũng rất tự nhiên mà ngăn cách cả hai ra. Quay lại nhìn tất cả rồi nói với mọi người.
"Mở tiệc chúc mừng tiểu Vũ ngốc thôi!! Các người cũng mau nâng tu vi lên cho ta!! Nếu không thì trừ ngày nghỉ!!"
Mọi người chưa kịp hoan hô liền bị tin tức phía sau khủng bố cho xanh lè mặt mày. Tinh Vũ cùng Minh Thiên thấy vậy cũng không nhịn được mà cười vui vẻ.
ĐÂY LÀ NHÀ CỦA NHÓC!! LÀ NƠI NHÓC SẼ TRỞ VỀ SAU MỖI CHUYẾN ĐI!!!
-----------------------------------------------------------
Thân em vừa trắng lại vừa tròn
Mập mạp nổi quài không chìm xuống
Cố gắng chìm xuống lại không được
Đành nổi lềnh bềnh với nước non
Rảnh rỗi sinh nông nổi của tác giả