Chương 2

Gia gia an toàn trở về rồi nên Lãnh Thiên Hàn cũng an tâm đi đến công ty của mình. Trước khi đi hắn lôi theo luôn tên đệ đệ kia đi hoàn toàn không cho Lãnh Minh Thiên quyền quyết định.

Vào tới công ty hàng ngàn con mắt đổ dồn về phía hai người. Minh Thiên một bộ dáng ngu ngơ mà gặm kẹo tới phồng hai bên má trông cực kì cute. Thoáng chốc đã kéo ra tâm ái mẫu của những nữ nhân có mặt ở đây. Chỉ hận không thể nhào lên véo véo đôi má tròn tròn đó thôi.

Thiên Hàn thấy mọi người đều chu ý đến Minh Thiên tâm bỗng có chút khó chịu. Liền lôi kẻ ngốc vô tình gây họa mà lại nhởn nhơ đếu biết trời đất gì lên phòng làm việc của mình.

Sau lại quăng cậu qua một bên chơi ipad còn mình thì xử lý chứng từ. Khi Trí Thăng bước vào hoàn toàn chết đứng ở cửa luôn. Thế giới này thật đếch khoa học, làm sao có kẻ chịu đựng được cái khối băng kia chứ! Bộ cậu là chim cánh cụt đầu thai hả?

Nuốt lời nói như muốn trào ra khỏi miệng vào lại. Trí Thăng hệt như rô bốt đem thêm đống tài liệu giao cho boss nhà mình. Rồi lắc lư lắc lư lết ra ngoài. Sau khi đóng cửa phòng lại mới sực nhớ ra: ni mã! Tên vừa rồi là ai vậy chời?

Thiên Hàn lại tiếp tục cúi đầu làm việc, Minh Thiên lại tiếp tục ăn kẹo và coi phim hoạt hình. Ân! Không sai, là hoạt hình đó!

"Ca ca, ca ca!"

Bỗng nhiên bị đánh gãy sự tập trung Thiên Hàn hơi tức giận ngẩng đầu lên. Bắt gập đôi mắt to tròn ngốc nghếch nhìn thẳng vào mình khiến lời hắn muốn nói đều tự động nuốt về.

"Có chuyện?" Hắn chần chờ một lát mới cất tiếng.

"Muốn ăn kẹo, muốn ăn bánh kem, muốn đồ ngọt, muốn ăn vặt bla ..... bla...... bla...."

Lông mày của Thiên Hàn giật giật nghe thiếu niên tuôn ra một tràn muốn ăn kia. Sau lại ngắm ngắm cái bụng nhỏ của cậu, nhiều như thế ăn nổi thật không?

Hắn im lặng đem chồng tài liệu đẩy sang một bên. Đứng dậy đi ra ngoài, Minh Thiên thấy hắn đi ra ngoài liền lon ton chạy theo sau hắn.

Thiên Hàn lái xe đón Minh Thiên đem hắn đến siêu thị lớn nhất xem như bản thân đi giải trí đi. Gia gia rất xem trọng thiếu niên này. Gia thế người này có lẽ rất lớn, nhưng tại sao tính cách ngốc manh lại yêu đồ ngọt như mạng vậy.

Thở dài trong lòng, hắn đem cậu đi đến quầy hàng bánh kẹo để mặc cậu lựa chọn còn mình thì đẩy xe.

Nhìn Minh Thiên phía trước hệt như con sóc nhảy loạn khắp nơi. Tâm hắn bỗng động. Ánh mắt hắn thâm trầm nhìn về hướng Minh Thiên đang nhảy nhót lùa đồ ăn, cảm giác kỳ lạ đó lại tới. Hắn im lặng đè nén cảm xúc đó trở lại, đi theo phía sau Minh Thiên.

Một xe đẩy rất nhanh đầy ắp bánh kẹo, đều vung lên thành một cái núi nhỏ. Hoàn toàn thu hút sự chú ý của người xung quanh. Sau khi mua đến thỏa mãn Minh Thiên liền đi ra ngoài chờ Thiên Hàn tính tiền.

Một nam nhân mặt lạnh tanh, đầy soái khí bức nhân lại đẩy một xe bánh kẹo chất đầy. Môi Thiên Hàn không khỏi co giật vài cái, vẫn nhận mệnh tính tiền. Nhân viên thanh toán không khỏi si ngốc nhìn nam nhân soái ca trước mắt này.

Đợi khi nàng tỉnh lại từ trong mê đắm đã đối diện với mấy tòa núi nhỏ bánh kẹo. Biểu cảm của nàng lúc này rất là vi diệu. Thiên Hàn vẫn là một bộ không biểu tình quẹt thẻ rồi xách đống đống túi lớn đó đi lấy xe. Tận lực bỏ qua cái thứ choi choi kế bên hắn.

Hắn đem cái đống đó cùng thiếu niên trở lại văn phòng của mình. Hắn lại tập trung làm việc của mình.

RỐP! RỐP!

Tập trung làm việc.

RỐP! RẮC RẮC!

Tập trung làm....

RỐP! RẮC! RỐP!

Tập trung......

RẮC! RẮC!

Tập......

RỘP! RỘP! RỘP!

HOÀN TOÀN KHÔNG TẬP TRUNG ĐƯỢC! Thiên Hàn tức giận đập lên bàn thật mạnh vừa lúc Trí Thăng vừa mở cửa đi vào sững sờ nhìn boss đang đứng đó đập muốn nát luôn cái bàn. Còn cậu thiếu niên hoàn toàn không hiểu gì về chuyện đang xảy ra vẫn còn ngồi ngơ ngác nhìn. Không khí hoàn toàn chìm vào yên tĩnh.

Minh Thiên ngốc ngốc tròn ánh mắt nhìn cái kia ca ca bỗng nhiên nổi giận không có lý do kia. Còn Trí Thăng chân đã mềm nhũn luôn rồi. Ta vẫn chưa làm gì mà! Nơi nào đắc tội với boss rồi! QAQ

Thiên Hàn quay qua nhìn cái đệ đệ ngốc kia, liền đạo " Không cho ăn trong phòng nữa! Thật ồn ào!" Hắn nhíu nhíu mày ghét bỏ nhìn cậu.

Trí Thăng không khỏi thở phào một cái, ra không phải mình chọc boss tức giận! Thật may, cứ tưởng mệnh nhỏ tàn ở này rồi chứ! Không đúng, thiếu niên đó gặp họa rồi! Nghĩ đến đây hắn không khỏi đồng tình thiếu niên sắp rơi vào tay boss kia.

Minh Thiên vẫn tròn tròn mở to mắt nhìn Thiên Hàn cho đến lúc Thiên Hàn có chút chột dạ vì lỡ nặng lời với một đứa nhỏ ngây thơ như cậu. Thì Minh Thiên một tay cầm kẹo tay còn lại chậm rãi đút vào túi quần. Còn ánh mắt thì vẫn mở to nhìn anh.

Sau đó, cậu chậm rãi lôi từ túi quần ra một chiếc điện thoại di động. Ánh mắt cậu vẫn dính sát trên người anh như muốn nói lên tội lỗi của anh lúc nãy hoàn toàn không nhìn tới cái điện thoại mà cậu vừa lấy ra.

Trí Thăng cũng rất hiếu kì cậu lấy điện thoại ra làm gì, chẳng lẽ gọi cứu viện. Thiếu niên ngón tay lướt lướt nhanh trên điện thoại, bấm vào điện cho người khác. Thiên Hàn cũng chú ý đến hành động đó của cậu, anh cũng rất muốn biết cậu sẽ điện cho ai để bênh vực cậu.

Nhìn đôi mắt đen láy kia nhìn chằm chằm mình lên án, nếu không phải khả năng kiềm chế rất cao anh thật sự rất muốn tiến lên vò mái tóc dài của cậu. Nhìn thế nào cũng giống hệt như chú cún vị bắt nạt mà.

Minh Thiên vẫn nhìn chằm chằm anh, bên đầu dây bên kia đã bắt máy. Giọng nói đầy uy nghiêm kia vang lên khiến cả anh và Trí Thăng đều cực kì bất ngờ. Trí Thăng là bạn từ nhỏ của anh sao lại không quen với giọng của lão gia tử cho được. Nhưng hoàn toàn không nghĩ đến, vì cái chuyện bé tẹo này mà cậu lại gọi điện cho lão gia tử.

Hai người trao đổi ánh mắt lẫn nhau, đều chờ xem tiếp tục cậu sẽ làm gì. Trong mắt Thiên Hàn nảy sinh một chút hứng thú, gia gia bị làm phiền bởi một chuyện nhỏ như vậy không biết sẽ bạo phát như thế nào nữa! Thật thú vị mà!

"Alo! Có chuyện gì vậy?"

"Thằng cháu nhà ông bắt nạt ta! Ta thiến hắn được không?" Giọng cậu ủy khuất vang lên. Còn nội dung thì hoàn toàn có thể hù lão ra bệnh tim.

Trí Thăng nghe xong bắt giác rùng mình khép chặt chân lại. Ánh mắt nhìn boss nhà mình càng thêm đồng tình. Boss kiếm đâu ra thiếu niên hung tàn đến vậy a! Hoàn toàn không chừa người ta con đường sống a! Ra tay hảo ngoan!

Thiên Hàn sắc mặt thoáng chốc đen xì. Vậy mà cậu dám thảo luận vấn đề để anh đoạn tử tuyệt tôn trước mặt anh cơ đấy! Lại còn nói với gia gia nhà anh nữa! Là gan cậu quá lớn hay nhìn nhà họ Lãnh như rất dễ bắt nạt vậy!

Bên kia đầu dây im lặng một lúc như đang xử lý thông tin mà Minh Thiên đưa ra. Sau đó, một tiếng thét như heo bị chọc tiết vang vọng vào màng nhĩ mỗi người trong phòng.