Chương 49: Đêm không ngủ

Edit: Thanh Thạch

Giao hai ba con kia cho Điền Hằng để hắn mang tin tức về cho Uông Tuấn Siêu, Lăng Thanh Vân tự dưng nhận được một ngàn công đức rơi từ trên trời xuống.

Cái thứ công đức này, có đôi khi thật đúng là không biết làm sao mà được.

Hơn một giờ sau khi hai ba con kia bị mang đi, một chiếc ô tô chạy đến chỗ đoàn người Lăng Thanh Vân ở, từ trên xe bước xuống một thanh niên trẻ tuổi, nhưng cảm giác mà cậu ta mang lại cũng tương tự như Liễu Khả Phàm, một người tiến hóa!

“Uông thiếu muốn mời anh đi thương lượng một việc, Lăng tiên sinh có rảnh không?” Thanh niên này rất cung kính đối với Lăng Thanh Vân, không hề kiêu ngạo chút nào.

Ở khu an toàn, có thể xưng là Uông thiếu, ngoài Uông Tuấn Siêu thì còn ai? Lăng Thanh Vân không chần chừ, gật đầu đáp ứng, dù sao lúc này Uông Tuấn Siêu tìm hắn khẳng định không phải là muốn gây bất lợi, hơn phân nửa là vì tang thi ở thành phố S. Vì Trang Thành, vì công đức, hắn khẳng định sẽ nghĩ cách gϊếŧ nữ tang thi kia!

Lên xe, xóc nảy một đường liền tiến vào khu trong, lại thêm một lúc nữa, cuối cùng cũng đứng trước cửa một tòa nhà lớn.

Đây là lần đầu tiên Lăng Thanh Vân nhìn thấy Uông Tuấn Siêu. Uông Tuấn Siêu mới ngoài ba mươi, đeo một chiếc kính không gọng, thoạt nhìn thanh nhã lịch sự, chẳng ai nghĩ đến gã thế mà đang nắm giữ sinh tử tồn vong của toàn bộ khu an toàn.

“Cậu chính là Lăng Thanh Vân? Tôi đại biểu cho những người già trẻ nhỏ được cậu cứu trợ cảm tạ cậu.” Trên mặt Uông Tuấn Siêu lộ ra tươi cười, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy ưu sầu.

“Uông thiếu!” Lăng Thanh Vân gật đầu với đối phương, hắn tự nhận không giỏi khoản giao tiếp nên tốt nhất nói ít đi mấy câu.

Trong gian phòng này ngoại trừ Uông Tuấn Siêu còn có mặt không ít người khác, Điền Hằng, hai ba con kia, đội trưởng đội tiến hóa mà lúc trước Lăng Thanh Vân gặp qua một lần, ngoài ra còn có một số người hắn không biết.

“Không cần câu nệ như vậy…” Uông Tuấn Siêu cười nói: “Lần này gọi cậu tới cũng là có thứ cho cậu xem. Những ngày tới, khả năng chúng ta phải cùng nhau đối kháng với đội quân tang thi xuất hiện ở thành phố S!” Nói tới đây, u buồn trong mắt gã càng đậm.

“Đội quân tang thi?” Lăng Thanh Vân không ngờ Uông Tuấn Siêu sẽ biết nhiều như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc, lập tức lại bị hình ảnh chiếu trên màn hình bên tường hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.

Kia hẳn là một khu an toàn khác, vô số tang thi giơ tay hướng về phía tường vây khu an toàn, tuy không có tiếng nhưng tiếng đại pháo bạo tạc với tiếng súng lại phảng phất nổ tung bên tai, trong mắt chỉ còn lại một mảnh máu đỏ rực và vô số xác chết…

“Uông thiếu!” Sắc mặt tất cả mọi người ở đây đều thay đổi, cảnh tượng như vậy…

“Đây là tin tức tôi vừa mới nhận được, có một tang thi cấp bốn tụ tập rất nhiều tang thi vây công khu an toàn thành phố B.” Uống Tuấn Siêu mở miệng.

“Tang thi cấp bốn? Không phải chỉ có cấp ba sao?” Có người kinh ngạc. Mới có mấy ngày? Thế mà đã có tang thi cấp bốn?

“Từ khi tang thi đầu tiên xuất hiện đến giờ đã qua hai tháng hai mươi mốt ngày. Những tang thi này dựa vào ăn nhân loại và tinh hạch trong đầu đồng loại để thăng cấp, những nơi càng đông người thì càng nhiều tang thi, càng dễ xuất hiện tang thi cấp cao. Hơn nữa, chúng ta không biết khi nào thì chúng mới dừng tiến hóa… Ngay từ đầu, các chuyên gia sinh vật học nghiên cứu tang thi đều phỏng đoán thành phố S là nơi đầu tiên xuất hiện tang thi cao cấp. Quả nhiên thành phố S không thiếu tang thi cấp cao, nhưng không thể tưởng tượng được, thành phố B lại là nơi gặp nạn đầu tiên…” Uông Tuấn Siêu nói.

Sau khi “Kế hoạch hi vọng 118” được đưa ra, tuy rất nhiều người rời khỏi đất liền, nhưng các nhà lãnh đạo cũng không bỏ rơi những người lưu lại, cho dù là dầu mỏ mới khai thác được từ dưới đáy biển hay là các loại vũ khí, mấy ngày nay vẫn luôn cuồn cuộn không ngừng vận chuyển đến các khu an toàn, cũng cố gắng khơi thông đường dây liên lạc trao đổi tin tức giữa các khu an toàn, nhờ thế Uông Tuấn Siêu mới biết được nhiều tin tức như vậy.

“Hiện tại, thành phố S cũng đã xuất hiện tang thi cấp cao như vậy đúng không?” Có người hỏi, cảnh tượng chiến đấu vừa rồi vô cùng thảm thiết, tuy con người có vũ khí nóng, nhưng tang thi lại lấy tốc độ nhanh chóng trèo lên tường vây…

“Kể lại tình hình hôm qua hai người gặp phải đi.” Uông Tuấn Siêu nhìn về phía hai ba con.

Lại nói đúng là trùng hợp, đêm qua là mười sáu tháng giêng, ngày trăng sáng nhất trong tháng, bởi vậy, hai ba con mới có thể vào buổi tối mà nhìn thấy rõ tình hình dưới lầu.

Lúc trước đã kể cho Uông Tuấn Siêu một lần, giờ kể lại rất là trôi chảy, mà nghe bọn họ nói xong, tất cả mọi người đều ớn lạnh.

Theo lời hai ba con, trước hết là có một tang thi biến dị mang theo một đám tang thi đi phá cửa, sau đó có hai tang thi tới đánh lùi đám tang thi này, những tang thi kia gọi cứu binh, đánh đuổi hai tang thi đó…

“Nếu không ngoài dự đoán thì nay thành phố S hẳn đã có hai tang thi cấp bốn, hai tang thi này một mạnh một yếu, trong đó kẻ mạnh đã bắt đầu tập kết đội quân tang thi.” Uông Tuấn Siêu nói, tình hình thực tế có khả năng còn nghiêm trọng hơn, nhưng nếu nói ra, chỉ sợ tang thi còn chưa đến, lòng người đã tan rã.

“Hiện tại chúng ta cần làm gì?” Đội trưởng đội tiến hóa cau mày hỏi.

“Hiện tại chúng ta phải làm tốt công tác chuẩn bị! Mặt khác, trước kia tôi suy nghĩ cho sinh mệnh của dân chúng ở khu an toàn mà không tiến hành cưỡng chế trưng binh, nhưng bây giờ chỉ sợ toàn dân phải nhập ngũ cùng nhau cố gắng mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này!” Uông Tuấn Siêu đứng lên, kiên định tuyên bố, lại nhìn về phía Lăng Thanh Vân: “Lăng Thanh Vân! Tôi biết thực lực cậu rất mạnh, cậu có đồng ý chiến đấu để bảo hộ khu an toàn, bảo hộ dân chúng ở đây không?”

“Tôi đồng ý!”

Mọi người thảo luận một thôi một hồi, cuối cùng vẫn là Uông Tuấn Siêu giải quyết dứt khoát. Toàn bộ khu an toàn bắt đầu giới nghiêm, điều động tất cả mọi người thành lập hai phòng tuyến, mặc kệ thế nào đều phải cam đoan khu trong không đình trệ!

Thời điểm Lăng Thanh Vân trở về, trời đã tối đen. Không thể không nói, Uông Tuấn Siêu rất có bản lĩnh, các mệnh lệnh đưa ra cũng hợp lý… Nhưng gã nói như vậy lại biến việc mình vốn sẽ làm thành nghe gã thỉnh cầu mới làm… Sao cứ thấy không được tự nhiên?

Day day trán, nhưng trước đó Uông Tuấn Siêu nói đúng, tốc độ tiến hóa của tang thi quá nhanh, khiến mọi người trở tay không kịp, chẳng qua nếu một lưới bắt hết những tang thi tiến hóa cao nhất về, sau này khu an toàn sẽ an toàn hơn nhiều phải không?

Nhưng nữ tang thi kia sẽ ngu ngốc đâm đầu vào sao? Dù sao, cô ta chỉ cần ở đằng sau là có thể triệu hồi đội quân tang thi vô cùng vô tận!

Con người muốn trưởng thành phải mất hai mươi năm, tang thi muốn có thêm đồng loại lại chỉ cần một vết cào…

“Anh Lăng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Uông Tuấn Siêu kia sẽ không hại anh chứ?” Trước cửa phòng, Cố Gia Bảo tiến lên đón, cậu chẳng có chút hảo cảm nào đối với Uông Tuấn Siêu.

“Không có việc gì, gã chỉ đào hố xong bắt tôi nhảy thôi… Hiện tại, dưới sự thỉnh cầu của gã, tôi phải hỗ trợ bảo vệ toàn bộ khu an toàn để không bị tang thi công phá.” Lăng Thanh Vân cười cười.

“Cho dù gã ta không mở miệng thì anh cũng sẽ làm mà… Tang thi sẽ vây công khu an toàn?” Cố Gia Bảo lầu bầu, xong lại đột nhiên cả kinh, nhưng rốt cuộc không giống trước kia động cái là la hét ồn ào. Thời gian này luôn chiến đấu với tang thi, lại gặp đủ kiểu thảm kịch khiến khí chất cả người cậu thay đổi rất nhiều, không còn bộ dáng cà lơ phất phơ như trước nữa.

“Đúng vậy, nếu không ngoài dự đoán, nữ tang thi lúc trước chúng ta gặp đang tập kết đội quân tang thi.” Lăng Thanh Vân đáp, việc này mọi người sớm hay muộn cũng biết.

“Chúng ta nhất định sẽ gϊếŧ sạch tang thi!” Liễu Khả Phàm nghiến răng.

“Chúng ta nhất định sẽ gϊếŧ sạch tang thi!” Tuy rằng tình hình bây giờ vô cùng ác liệt, nhưng con người vẫn phải có niềm tin, không phải sao?

Ban đêm, khu an toàn, khu nhà của Lăng Thanh Vân.

Mảnh đất này không lớn, xây lên mấy gian phòng nhỏ, những phòng này đều không có cửa, phần lớn đều chỉ dùng vải làm rèm che. Khu nhà xây dạng hình hộp, ở giữa là đại sảnh để mọi người ngồi ăn, bên trái là phòng nam, bên phải phòng nữ, vợ chồng thì ở mấy gian nhỏ đối diện cửa lớn, đương nhiên, trẻ con mười tuổi trở xuống muốn ở đâu thì ở.

Trong toàn bộ khu nhà, chỉ có Lăng Thanh Vân là ở một mình một phòng, những người khác đều ít nhất là hai người một gian, ví dụ như Kim Tường và Cố Gia Bảo.

Hôm kia ra ngoài, Cố Gia Bảo thuận tay mang về không ít tiền mặt mới tinh, đáng tiếc mấy thứ này bị Liễu Khả Phàm chê là dùng nhóm lửa cũng chẳng được, thế là cậu liền để kê đầu giường.

“Không phải quốc ca có câu “Những người không muốn làm nô ɭệ” sao, lúc ấy em liền nói em nguyện làm nô ɭệ cho nhân dân tệ… Nhưng bây giờ, ngay cả nhóm lửa cũng không dùng được…” Giường của Cố Gia Bảo với Kim Tường là mới mang về mấy hôm trước, một cái giường đơn khá nhẹ, tuy hơi nhỏ nhưng còn tốt hơn là nằm dưới đất, mấy ngày trước mưa, trong khu nhà có không ít người bị cảm lạnh vì nằm đất.

“Có mình em rảnh rỗi đi lấy tiền thôi, hiện tại chả biết còn sống được bao lâu…” Kim Tường thở dài, xoa xoa đầu Cố Gia Bảo. Mỗi ngày ra ngoài gϊếŧ tang thi, không chỉ thân thể mệt mỏi mà tinh thần cũng mỏi mệt đến độ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Nay ở khu an toàn, chẳng thiếu người tự sát!

Nhưng Cố Gia Bảo chưa từng bị tầng tầng áp lực đè nặng suy sụp, ngược lại khiến y cũng thả lỏng thoải mái hơn. Mấy ngày nay y vẫn luôn đi theo Lăng Thanh Vân, yên lặng nhìn Lăng Thanh Vân và Trang Thành kia trao đổi với nhau, trong lòng xót xa không thôi. Nay Trang Thành đã biến thành tang thi, cho dù hai người yêu nhau đến nhường nào, về sau có khả năng được kết quả gì?

Nếu Cố Gia Bảo hoặc chính mình biến thành tang thi, người còn lại sẽ làm thế nào? Mà giờ đây, bọn họ chuẩn bị gặp phải một trận chiến sinh tử…

“Chúng ta sẽ sống thật lâu thật lâu, đến lúc đó em liền giới thiệu anh cho bố mẹ em, bọn mình còn có thể đi chụp ảnh cưới…. Kim Tường! Anh làm cái gì đấy!” Cố Gia Bảo còn chưa tưởng tượng xong tương lai tốt đẹp của mình và Kim Tường thì bất đắc dĩ phát hiện Kim Tường đang bắt đầu sờ mó lung tung.

“Chẳng lẽ em không muốn?” Hoàn cảnh ở đây quá mức đơn sơ, từ khi rời khỏi khu trong, bọn họ chưa làm thêm lần nào, nhưng mà giờ còn không biết mình có thể sống thêm mấy ngày, không bằng trước cứ điên cuồng một lần đi!

“Muốn chứ, nhưng mà anh đừng có làm quá, nhỏ giọng thôi biết không!” Cố Gia Bảo lập tức nói.

Cách vách, Trương Nghị bởi vì lo lắng cho tương lai khu an toàn mà ngủ không yên rất muốn đạp một phát lên tường, nhưng anh rốt cuộc vẫn là người chính trực, ngượng ngùng quấy rầy người ta đang thân thiết…

Không biết vợ mình còn sống hay không… Cô gái ấy tốt nghiệp trung học xong, thông qua thân cận mà quen biết mình, đến khi cô đủ tuổi kết hôn thì hai người đi đăng ký. Bởi vì anh tham gia quân ngũ nên thời gian ở chung không nhiều, nhưng cha mẹ anh đều khen cô rất tốt.

Vợ mình, đứa con trong bụng vợ, cả cha mẹ đã ngoài năm mươi tuổi…. Trương Nghị nằm thẳng tắp trên giường, khi biến đổi lớn vừa phát sinh, rất nhiều lần anh muốn cởi phắt bộ quân trang trên người để đi tìm người nhà, nhưng cuối cùng vẫn lưu lại. Hiện tại, còn có cơ hội gặp lại sao? Nếu bọn họ biến thành… Anh có thể giống như Lăng Thanh Vân không? Có lẽ không, bởi vì anh không có thực lực mạnh đến vậy…

Đêm này nhất định là một đêm không ngủ, những người bị Uông Tuấn Siêu gọi đến không ai có thể ngủ được, mà ngay cả Uông Tuấn Siêu cũng không ngoại lệ.

Khu an toàn thành phố B có phía HN trợ giúp nên vẫn có thể kiên trì, nhưng tang thi cấp bốn kia lẩn giữa đàn tang thi nên vẫn chưa làm sao, cho nên chiến đấu vẫn kéo dài.

Bom đạn gϊếŧ chết đám tang thi vây công khu an toàn, nhưng tinh hạch của những tang thi biến dị vẫn còn ở đó, sau lại bị tang thi khác nhặt lên ăn…

Thời thời khắc khắc bảo trì liên lạc với bên HN, thỉnh thoảng hỏi thăm tình hình thành phố B, mày Uông Tuấn Siêu càng nhíu chặt.

Gã biết rõ, lấy thân phận của mình đi đảo HN sẽ chỉ là một tiểu binh không có tiếng tăm gì, cần phải ở tại chỗ này, nếu gã có thể đánh đuổi tang thi kia, tương lai sẽ có thành tựu rực rỡ!

Để có thể an toàn gây dựng lại, để không bị tang thi phá đi toàn bộ công nông nghiệp của quốc gia, khu an toàn HN ra đời, nhưng cái đảo kia có to đến đâu cũng không thể bằng lục địa!

Uông Tuấn Siêu đã sớm biết có tài liệu về năng lượng mặt trời, có nó, cho dù nay không có biện pháp khai thác tài nguyên khoáng sản, gã vẫn có thể dùng năng lượng mặt trời để tạo ra điện cho máy móc chạy, sau đó mang máy móc đi…. Chờ gã phát triển lên rồi, người ở đảo HN có thể không để ý tới ý nguyện của dân chúng mà đạp gã xuống sao? Nếu bọn họ đã đi thì đừng mong dễ dàng trở về! Nhưng cố tình thời gian không đủ! Nếu có thêm thời gian… Gã hoàn toàn có thể dẫn người lui tới khu an toàn mình đã sắp xếp ở tỉnh Z…

Tối nay, khi Lăng Thanh Vân chuyển ý thức đến người phân thân thì đã muộn rồi, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Trang Thành im lặng ngồi bên cạnh mình.

Cảm giác của tang thi vào buổi tối tốt hơn ban ngày, có thể nhìn được rõ ràng, hành động cũng hoàn toàn không có trở ngại. Tương phản, đến tối con người hành động lại bị hạn chế, đây cũng là nguyên nhân buổi tối chẳng có ai muốn ra khỏi khu an toàn.

Đêm qua bị nữ tang thi kia cào thủng bụng, hiện tại trông phân thân vô cùng thê thảm. Lăng Thanh Vân vốn muốn đi xem nữ tang thi có hành động gì, nhìn đến Trang Thành bên người lại bỏ qua quyết định này.

Nữ tang thi kia rõ ràng muốn ăn Trang Thành, dưới tình huống đó, làm sao hắn có thể để Trang Thành đi theo mình tự chui đầu vào lưới? Phải biết, xung quanh đối phương có vô số tang thi khác!

Uông Tuấn Siêu không muốn tổn thất nhân khẩu nên đã cấm mọi người rời khỏi khu an toàn, ngày mai mình cũng không thể ra ngoài tìm thức ăn, cho nên tối hôm nay không cần đi dò đường nữa… Lăng Thanh Vân ôm bụng dịch đến bên cạnh Trang Thành, ngồi sát cạnh cậu, tính toán ngủ ở đây một giấc.

Tang thi không cần ngủ, nhưng hắn cần, mấy ngày nay không được ngủ khiến hắn khó chịu vô cùng! Hơn nữa, có thể ngủ bên Trang Thành chính là mong ước lớn nhất của hắn!

Nhìn tang thi kia vừa mới tỉnh dậy đã nhắm mắt lại, nhưng vẫn bất đồng bộ dạng không nhúc nhích bình thường, Trang Thành rướn người, nhìn chằm chằm khuôn mặt kia.

Tại sao đây không phải mặt Thanh Vân? Tại sao hiện tại Thanh Vân hoàn toàn chẳng giống mình?

Rất nhiều lần cậu muốn biến Thanh Vân thành đồng loại của cậu, chỉ cần làm vậy, bọn họ có thể thời thời khắc khắc ở cùng nhau, nhưng mỗi lần nghĩ như vậy, trong lòng lại đau xót, giống như có một thanh âm cứ lặp lại bên tai “Không được thương tổn hắn”….

Cậu biết đồng loại thực lực không kém mình muốn đi nơi tràn đầy thức ăn kia, cậu cũng muốn đi, thậm chí cậu còn muốn đoạt Thanh Vân khỏi nơi đó!

Nhưng như vậy Thanh Vân nhất định sẽ tức giận đúng không? Cậu không được khiến Thanh Vân tức giận….

Một lát sau, Trang Thành lén lút đứng lên, không phát ra chút âm thành nào.

Hiện tại, tang thi bên người đã rách nát rồi, trước kia cậu chỉ chọc mấy cái lỗ ở mông mà Thanh Vân đã không cao hứng rồi, hiện tại có phải nên nghĩ biện pháp giúp nó biến về bình thường không?

Mà muốn nó khôi phục, chỉ cần ăn tinh hạch là tốt rồi, bên người đồng loại lợi hại kia còn có không ít đồng loại thực lực tương đương đồng loại cạnh mình, cậu chỉ cần gϊếŧ bọn họ….

Xác định đồng loại bên cạnh không phát hiện mình đứng dậy, Trang Thành lén lút lùi lại, sau đó nhảy ra khỏi cửa sổ.