Quyển 1: Trời đất xoay vần
Chương 1: Ác mộng cùng sống lạiTôi tên Tiêu Minh Dạng, nữ, 25 tuổi, chòm sao bọ cạp, công tác ở bệnh viện số ba thành phố, là một bác sĩ ngoại khoa, đồng thời cũng là bác sĩ phẫu thuật trẻ trung nhất bệnh viện, được công nhận là ngôi sao mới có tiềm lực nhất giới y học, tiền đồ xán lạn.
Cha tôi là phó tư lệnh quân khu W phía Nam, mẹ tôi là bí thư đảng ủy tỉnh Y, bạn trai tôi là con trai độc nhất của ông trùm bất động sản thành phố S. Gia thế hiển hách, bạn trai chất lượng tốt, tôi nắm giữ hầu như các điều kiện để mọi cô gái khác phải hâm mộ. Quả thực, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ cảm thấy nội tâm cô độc cùng mờ mịt, tôi đối với tình trạng cuộc sống hiện giờ không chỗ nào không hài lòng. Lúc trước, tôi vẫn cho rằng quỹ tích nhân sinh sẽ vẫn dựa theo nguyên dạng, tiếp tục đi đâu vào đấy. Mãi cho đến tận một ngày, một viên thiên thạch làm thay đổi Trái Đất.
Thế giới của tôi cũng bởi vậy mà sụp đổ.
Ngày 21, tháng 5, năm 20xx, tận thế ập đến.
Lúc viên thiên thạch kích cỡ không rõ rơi xuống đất, tôi mới vừa kết thúc một cuộc giải phẫu dài bốn giờ, đang ngủ đến đất trời đen kịt ở trong phòng ngủ, không hề hay biết tình thế nguy cấp sắp đến.
Ngày 22, tháng 5, năm 20xx.
Ở trong nhà nghỉ ngơi, trong lúc vô tình phát hiện dưới lầu có một số "người" kì quái. Xuất phát từ cẩn thận, tôi chỉ yên lặng quan sát ở tầng mười ba, trong lòng có dự cảm không tốt.
Thời sự đưa tin càng ngày càng xuất hiện nhiều người có triệu chứng lạ giống bệnh chó dại, phạm vi bị nhiễm đang nhanh chóng lan rộng. Nhưng tôi luôn cảm thấy những bóng người tập tễnh dưới lầu kia cực kì giống xác sống trong phim 'Resident Evil'. Tôi do dự có nên thôi nghỉ ngơi về bệnh viện xem xét. Bỗng anh cả đột nhiên gọi điện thoại tới ra lệnh bắt tôi chờ ở nhà không được ra khỏi cửa, hỏi tỉ mỉ, anh ta lại không chịu nhiều lời.
Khi còn nhỏ, tôi với anh cả không mấy thân thiết. Từ mấy năm trước anh ta đến thành phố B nghiên cứu khoa học, chúng tôi cơ bản cắt đứt liên hệ.
Bây giờ hiếm thấy anh ta bưng lên cái giá anh cả, tôi liền cho anh chút mặt mũi mà đồng ý.
Ngày 23, tháng 5, năm 20xx.
Trên internet bắt đầu đồn đại ngày tận thế tới, đã có mấy ngàn người biến thành xác sống, con số đang không ngừng tăng lên.
Những tin tức này vừa mới xuất hiện liền bị quản lý mạng lưới cắt bỏ, thế nhưng lũ cấm không ngừng, bên này vừa biến mất, bên kia lại sinh ra, mà tôi cũng từ nửa tin nửa ngờ dần trở nên thấp thỏm, thân là một bác sĩ ngoại khoa, tôi đương nhiên có thể nhìn ra từ trong những bức hình chụp không rõ ràng kia, những vết thương của người nhiễm "bệnh chó dại" đều bị gây ra bởi lực cắn lớn kết hợp lôi kéo, máu me đầm đìa, sâu thấy được tận xương, tuyệt không thể giải thích đơn giản là "bệnh chó dại".
Cha gọi điện thoại tới, nói là trước tiên muốn chỉ huy quân đội ra thành phố B ngoài ngàn dặm để cứu viện con trưởng, chính là anh cả duy nhất của tôi, sau đó thì sẽ tới đón tôi, bảo tôi an tâm chờ đợi.
Tôi cúp điện thoại, trong lòng có chút cảm giác nói không thành lời, có chút lạnh, có chút chua, còn có từng trận khủng hoảng.
Ngày 24, tháng 5, năm 20xx
Đồ ăn trong nhà ngày càng ít. Trên internet đã xuất hiện các loại tin tức về xác sống, ngay cả TV cũng dần dần phát bản tin có liên quan, hoảng sợ vô hình lan tràn trong đám người. Hàng hóa trong cửa hàng bị giảm giá, rất nhiều người liều lĩnh nguy hiểm ra ngoài chọn mua, lại có không ít người bị biến thành xác sống vô tri vô giác. Mọi người đang giãy dụa bên trong sợ hãi bất an, nhân tính biến chất tại trong lo sợ không yên, sinh ra cái cớ sa đọa, tội ác như đốm lửa nhỏ cháy lan ra đồng cỏ chỉ trong một đêm. Pháp luật và đạo đức, trong sự giáp công của sinh tồn và du͙© vọиɠ, khó mà tiếp tục duy trì.
Theo đó là một nhóm dị năng giả thức tỉnh, sức mạnh có thể so với siêu nhân, khiến cho thế cục hỗn loạn này lại thêm một cái củi khô. Ngọn lửa này lan tràn cực nhanh, tôi không biết tôi có thể may mắn thoát khỏi tai họa này hay không.
Ngày 25, tháng 5, năm 20xx. Mấy ngày trước bạn trai phản bội dẫn theo một người phụ nữ vênh váo đắc ý tìm đến cửa, đưa ra lời chia tay. Ả khoe khoang mình là một dị năng giả, cảnh cáo tôi chớ dây dưa, tiện thể cười nhạo tình cảnh khó khăn của tôi, rồi hai người nghênh ngang rời đi.
Tuy rằng tôi không có bao nhiêu tình cảm với hắn, thế nhưng dù sao cũng giao du được một năm, chính là nuôi sủng vật cũng không thể nói vứt liền vứt, không nghĩ tới hắn chia tay còn chưa đủ, mà còn dẫn người tới cửa làm nhục, nói không khó chịu là nói dối. Sau khi cười hai kẻ tẻ nhạt ấu trĩ, tôi cũng không bởi vậy mà nản lòng thoái chí. Uổng mình tự phụ như vậy, kết quả lại thê lương như thế sao?
Ngày 26, tháng 5, năm 20xx. Trong nhà đã không còn nhận được tín hiệu, tôi bị vây ở một góc nhỏ, không cách nào liên lạc cùng bên ngoài. Quân đội cứu viện mà cha mẹ bảo vẫn chưa tới. Cho dù lo lắng nhưng tôi vẫn tự an ủi mình.
Ngày 27 tháng 5, năm 20xx. Lại ngơ ngơ ngác ngác trôi qua một ngày, cắt nước, cúp điện. Nghe lúc ẩn lúc hiện truyền đến tiếng gào thét như dã thú rít gào, tôi chân chính cảm thấy sợ sệt trước nay chưa từng có. Nắm thật chặt dao giải phẫu dự bị, liên tục tiếp sức cho chính mình, nhưng tâm lại dần dần kết sương.
Ngày 28 tháng 5, năm 20xx. Ăn sạch hết thảy đồ ăn, luôn suy nghĩ mãi, tôi rốt cuộc quyết định ra ngoài. Cầm bóp tiền, cắm dao giải phẫu vào trong giày da nhỏ, lấy dũng khí mở cửa. Nghiêng tai nghe, không có động tĩnh gì, tôi bỏ qua thang máy, cẩn thận mò đi xuống lầu.
May là tiểu khu này bởi giá phòng quá cao, hộ gia đình ít ỏi, việc tôi lo lắng không có phát sinh. Mãi đến khi tôi ngồi vào Mercedes C200 của tôi, đều không gặp phải một con quái vật. Trên đường không có một người đi đường, chỉ có lẻ loi linh tinh mấy "người" lảo đảo. Tôi biết thứ đó nhất định là xác sống. Tôi ép buộc chính mình coi nhẹ những xác chết khủng bố đang di chuyển kia, nhấn ga tăng tốc lái về phía siêu thị gần nhất. Trước khi cứu viện đến, tôi muốn cố gắng sống sót.
Rất nhanh, hiện thực nói cho tôi, chính mình là cỡ nào ngây thơ. Bởi chính vì phần ngây thơ này, hủy đi kiêu ngạo mà tôi chấp nhất, niềm tin kiên trì, cùng với sinh mệnh tuổi trẻ.
Ba mươi phút sau đó, khi tôi bị trói lại hai tay, hai chân, đè ngã ở trên sàn nhà, tôi rốt cục cảm nhận được tuyệt vọng và căm hận tột cùng, căm hận tên đàn ông lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, căm hận cha mẹ lựa chọn anh cả, căn hận bạn trai lựa chọn người khác, thậm chí còn căm hận cái thế giới hỗn loạn này.
Tôi tránh được khỏi xác sống đáng ghê tởm, nhưng lại bại dưới nhân tính bẩn thỉu, thật cỡ nào trào phúng. Ánh mắt tràn ngập tà niệm ô uế, ngũ quan xấu xí, ý cười vặn vẹo, động tác dã man thô lỗ mang theo phát tiết bạo lực lên người tôi, không hề có một chút thương tiếc.
Đau đớn khiến sắc mặt tôi tái nhợt, tuyến lệ không thể ức chế rỉ ra nước mắt, tư thái nhu nhược này hiển nhiên đã kích phát một loại khát vọng nào đó của người đàn ông này, hắn vậy mà hưng phấn bắt đầu run rẩy. Theo từng cái quần áo trên người dần bị xé nát, lý trí và kiên cường cũng từng chút bị xé nát, tôn nghiêm bị mạnh mẽ đạp lên, hi vọng đã tan vỡ ở trong phút chốc.
Tại sao vậy chứ?
Vì sao lại như vậy đây?
Tôi tự hỏi lòng mình.
"Yêu ôi! Bác sĩ Tiêu thật là trấn định! Không nháo cũng không kêu, vẫn là lãnh khốc như thế!". Khi tôi chỉ còn sót lại vật che đậy thì người đàn ông kia đột nhiên dừng lại động tác, như gặp phải sự tình gì khiến hắn khó hiểu, nét mặt khoa trương, trong mắt mang theo cười nhạo ác ý, ẩn giấu một vệt oán độc sâu sắc. Tôi không biết oán độc đó tại sao mà đến, rất nhanh, hắn liền cho tôi đáp án.
"Còn nhớ Lưu Tiểu Lượng gãy ba cái xương sườn kia không?" Một tay hắn bóp cổ tôi, nụ cười trên mặt bởi vì quá dùng sức mà tỏ ra dữ tợn, giọng nói nghiến răng nghiến lợi như là từ sâu trong yết hầu vậy, "Bởi vì mày vô năng, mày máu lạnh, em trai tao chết rồi! Chết rồi!"
Lưu Tiểu Lượng sao?
Đương nhiên tôi nhớ. Đó là một người con trai trẻ tuổi, khoảng mười bảy mười tám tuổi, nhưng bởi vì bất ngờ bị đυ.ng gãy xương sườn, lúc đưa đến bệnh viện đã rơi vào cơn sốc. Tình huống của cậu bé vô cùng nghiêm trọng, ba cái xương sườn không chỉ có gãy vỡ, một cái trong đó xuyên vào lá phổi, rất khó tưởng tượng cậu ta lại có thể giữ được một hơi thở sống đến lúc xe cứu thương đưa cậu ta vào được phòng giải phẫu. Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn như thế. Khi tôi nhận được tin tức chuẩn bị sẵn sàng cầm lấy dao giải phẫu thì thằng nhóc đó đã không còn tim đập, vĩnh viễn rời đi thế giới. Chỉ là cảm thấy một ít tiếc hận, bởi đã nhìn quen sinh tử, sắc mặt tôi cũng không quá thay đổi, dặn dò y tá giải quyết tốt phần việc còn lại liền xoay người ra khỏi phòng giải phẫu, mười phút sau, một ca giải phẫu khác đang đợi tôi. Khi đó, có một người đàn ông đang khóc nức nở, xụi lơ ở trên ghế chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật. Tôi chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, gặp thoáng qua hắn. Đối với người chìm đắm ở trong đau buồn, an ủi cũng không có bao nhiêu tác dụng, chỉ có thể để hắn mạnh mẽ đem những bi thương kia trôi hết, tôi từng cho rằng như thế. Hiện tại tôi đã rõ ràng, không phải tất cả mọi người đều có thể hiểu được ý nghĩ của mình, chí ít là trong tâm lý của tên đàn ông mất đi lý trí này, tôi là một bác sĩ lãnh tâm lãnh tình không chịu trách nhiệm. Khi hắn mất người thân nhất, bóng lưng của tôi trong chớp mắt để lại cho hắn ấn tượng tiêu cực không thể xóa nhòa, hắn triệt để hận lên tôi.
Thế nhưng, thế nhưng!
Tôi thật sự không thể chấp nhận hắn lấy chuyện đó làm lý do bạo hành. Bởi vì không thể cứu sống em trai hắn, tôi liền bị đánh lên dấu ấn tội nhân sao? A, logic giống như bọn cướp, tôi muốn cười, nhưng không cười nổi.
Đây chính là nhân tính sao... ích kỷ, vô liêm sỉ, đê hèn.
Nhìn tên đàn ông kia vừa đáng ghét lại vừa đáng thương, tôi nhắm lại hai mắt, không giãy dụa nữa, lẳng lặng chờ đợi một khắc khuất nhục đó đến, tuyệt vọng đối với cái thế giới này, ghét cay ghét đắng đối với bản thân dễ dàng từ bỏ mà thỏa hiệp. Lần đầu tiên, tôi có ý nghĩ muốn chết, chỉ có cái chết mới có thể mang đến giải thoát, chỉ có cái chết, mới có thể mang đến ngủ yên.
Tôi tình nguyện bùn đất bẩn thỉu mai táng tôi, tôi tình nguyện lửa mạnh nóng rực đốt cháy tôi, mà không phải rõ ràng cảm thụ bản thân bị dần dần ăn mòn, ô nhiễm. Mục nát, bại hoại bắt đầu từ nội tâm, không phút giây nào ngừng căm hận, nguyền rủa cái thế giới này bất công.
"Bang ——" "Rầm ầm ầm ——" tạp âm gây ra do vật cùn đánh nát thủy tinh thức tỉnh tôi từ vực sâu tuyệt vọng, mà tên đàn ông đang bạo hành trên người cũng dừng động tác, khϊếp sợ quay đầu nhìn lại, nghênh tiếp hắn chính là đòn đánh cảnh cáo.
Hắn ôm đầu nghiêng qua một bên, lộ ra người phụ nữ phía sau sắc mặt trầm ổn đang giơ một cái ống thép. Đó là một cô gái trẻ tóc ngắn ngang tai, mang mắt kính gọng đen, độ tuổi không quá hai mươi bốn, ngũ quan không có chỗ nào đặc biệt nhưng khi tổ hợp lại với nhau lại trông rất vừa mắt, có một loại phong độ thanh tú của người tri thức. Trên mặt nàng không lộ rõ vẻ hoang mang, mà mang theo sự trầm ổn không thuộc về độ tuổi này, chỉ là tay nắm ống nước chặt đến mức có chút run rẩy tiết lộ một ít bất an sau khi hại người.
Tôi kinh ngạc vào thời điểm như vậy, mình lại nhàn hạ thoải mái đi đánh giá dung mạo của ân nhân cứu mạng, nhưng tôi cực kỳ vui mừng lúc đó mình thần xui quỷ khiến hành động như vậy. Tôi đem âm dung tiếu mạo (giọng nói, nụ cười) của người phụ nữ này khắc thật kỹ vào trong đầu, cho dù vượt qua thời không, tôi cũng có thể nhận ra nàng từ ngay lần đầu tiên.
"Đi mau!" Nàng cũng không nói nhiều, nhanh chóng giúp tôi cởi trói chân tay, sau đó duỗi tay cho tôi. Đó là một bàn tay trắng nõn mà thon dài, ấm áp, mạnh mẽ, có một ít vết chai do cầm bút quanh năm, lòng bàn tay mồ hôi mỏng hơi hơi ẩm ướt. Một bàn tay như vậy, nhưng lại ngoài ý muốn cho tôi một phần cảm giác an toàn.
Mượn lực của nàng, tôi nỗ lực đứng lên, tuy rằng trên người lưu lại rất nhiều vết bấm xanh xanh đỏ đỏ, nhưng dẫu sao vẫn chưa có chịu đến thương tổn thực chất gì, thế nhưng tôi cũng không vì vậy mà cảm thấy vui mừng chút nào, so với đau khổ thất thân, tuyệt vọng bị vứt bỏ, phẫn uất bị giận chó đánh mèo đã sớm để tâm tôi thủng trăm ngàn lỗ. Người đàn ông này có tiến hành làm nhục đến bước cuối cùng hay không, đối với tôi mà nói đã sớm không quan trọng.
Dù vậy tôi vẫn vô cùng cảm kích người phụ nữ này. Khi tôi rơi vào vực sâu tối tăm, lại để cho tôi thấy một tia hi vọng, mặc dù yếu ớt, nhưng còn quý giá hơn nhánh cỏ cứu mạng.
Nàng cau mày thoáng nhìn tôi, không nói hai lời liền cởϊ áσ sơ mi. Hiện giờ đang mùa hạ, quần áo nàng mặc cũng không nhiều, ngoại trừ áo sơ mi, bên trong chỉ có một bộ áσ ɭóŧ thể thao màu đen. Dưới thân là một cái quần bò nhàn nhã, cũng chỉ có một cái quần như thế. Tôi ngăn lại động tác chuẩn bị cởϊ qυầи của nàng, lắc đầu một cái nói: "Đi thôi." Giọng của tôi hơi khàn khàn, còn mang theo một chút nghẹn ngào chỉ có mình biết. Không phải tôi quen để lộ hai bắp đùi trắng nõn, chỉ là vào thời điểm này, sự xuất hiện của nàng đã đủ làm người kinh hỉ, tôi sao lại có thể nào đòi hỏi quá nhiều? Nàng không nói gì nữa, kéo tay tôi, nâng lên ống nước đi ở đằng trước.
Khoác cái áo sơ mi đôi chút ngắn, nắm bàn tay hơi ướt mồ hôi đó, tôi nhìn chăm chú bóng lưng đơn bạc của nàng, trái tim trầm luân ở trong bóng tối dường như tìm được một ít ánh rạng đông. Tôi muốn hỏi tên của nàng, muốn nói với nàng một tiếng cảm ơn, nhưng lại cảm thấy lời nói quá mức yếu ớt vô lực. Tôi há miệng, cuối cùng lại yên lặng.
Người đàn ông giam giữ tôi ban nãy chính là bảo vệ ở siêu thị, hắn mặc đồng phục bảo vệ. Có lẽ nhìn qua máy giám sát mà phát hiện ra tôi, cho nên liều lĩnh tới "báo thù"
Dọc đường âm thầm tiến vào siêu thị, thẳng đến khu thực phẩm, nhiều lần đều sắp rơi vào tay xác sống, nhờ có những quái vật này hành động chậm chạp, mà tôi duy trì rèn luyện quanh năm, không quên sáng sớm chạy bộ với tập yoga, tố chất thân thể tốt hơn nhiều so với phụ nữ bình thường, miễn cưỡng trong giây phút mạo hiểm có thể nhanh nhẹn tránh ra. Về phần tướng mạo xác sống khiến người ta sợ hãi, tình cảnh nhìn quen máu tanh ngược lại khiến tôi không chút sợ sệt. Phòng an ninh siêu thị là một trong số ít nơi không bị xác sống tập kích, rời khỏi nơi đó, tôi không biết còn có thể đi nơi nào, tôi không biết còn có chỗ nào là an toàn, thế nhưng kỳ dị, trong lòng không có một chút nào bàng hoàng.
Là bởi vì người phụ nữ trước mặt này hiện ra tư thái bảo vệ mình sao?
Tôi không xác định.
Đáng tiếc, hai người phụ nữ tay trói gà không chặt, cho dù đầy đủ cảnh giác, cho dù đầy đủ thông minh, nhưng vẫn không thoát khỏi được kết cục tàn khốc.
Chúng tôi đánh giá cao thể lực chính mình, cũng đánh giá thấp chấp niệm của người đàn ông kia.
Sau khi cẩn thận từng li từng tí tránh thoát xác chết di động liên miên, tôi thấy người đàn ông ở khúc quanh đang cười gằn chạy về phía chúng tôi. Trong nháy mắt đó, liền phảng phất nhìn thấy tử thần cánh đen mở ra hai tay trong hư không.
Chung quy, trốn không thoát sao?
Người phụ nữ đứng trước tôi cũng kinh ngạc thoáng giật mình, nhưng nàng rất nhanh trấn định lại, mặc dù từ bàn tay nắm lấy nhau, tôi cảm giác được sự lo lắng của nàng, thậm chí là hoảng sợ. Nhưng nàng cũng không có buông tay, cũng không có trốn tránh, sống lưng nàng thẳng tắp, đối mặt với tên đàn ông hung hăng, giống như anh hùng. Tôi không có mở miệng, cũng không có động tác, chỉ có tôi tự biết trái tim mình nhảy lên từng hồi từng hồi. Trên tay chợt siết lại, nàng nghiêng mặt sang bên nhỏ giọng nói: " Tôi ngăn cản hắn trước, cô chạy xuống dưới lầu trốn, lát nữa chúng ta hội hợp ở cửa hàng thời trang trẻ em."
Không chờ tôi trả lời, nàng trở tay đẩy tôi một cái: "Chạy!"
Cầm lại cái ống nước kia, nàng lại chủ động đi lên đón tiếp.
Đầu óc tôi trống rỗng, nhưng chân lại theo bản năng chạy xuống. Tôi không thể phụ lòng tâm ý của nàng, dù cho lúc xoay người, trong lòng có một giọng nói phỉ nhổ chính mình ích kỷ nhát gan, nhưng tốc độ chạy không chút nào giảm.
Bèo nước gặp nhau, nhưng tận lực cứu giúp, đáng giá sao?
Tôi rất muốn hỏi nàng, nhưng không có cơ hội.
Tôi không biết rốt cuộc nàng có tránh thoát công kích của người đàn ông kia không. Không lâu sau đó, tôi liền bị mấy kẻ chạy lấy mạng đẩy vào trong bầy xác sống để thu được mười mấy giây thời gian chênh lệch. Tôi không muốn cứ thế trở thành món đồ ăn cho xác sống, càng không muốn trở thành một thành viên trong chúng nó, rút ra dao giải phẫu bên trong giày, tôi nhìn bóng lưng những tên gấp gáp hoảng sợ đó, cười lạnh, không chút do dự mà đâm thủng cổ họng.
Đau nhức qua đi, tôi mất đi ý thức, mang theo không cam lòng và phẫn nộ sâu sắc, thù hận và nguyền rủa, còn có một chút hổ thẹn luyến tiếc.
Cho đến khi lần thứ hai tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại mộng mơ ở trong phòng ngủ của mình.
Lẽ nào là nằm mơ? Không, cảnh tượng chân thực như vậy, trầm thống oán hận như vậy, bây giờ tôi còn có thể cảm nhận được trái tim đập mạnh liên hồi.
Mở ra bàn tay, dường như còn có thể cảm giác được ấm áp của người phụ nữ kia, cùng với lạnh lẽo của dao giải phẫu.
Đồng hồ điện tử bên gối ghi hiện tại là ngày 14, tháng 5, năm 20xx, cách tận thế đến, còn tròn bảy ngày.
A, sống lại ư?
Trong mắt tôi rơi lệ, nhưng tôi biết, khóe miệng tôi chắc chắn là đang cười.
Tự nhiên thấy bộ này cũng đc