"Bé ngoan, con có chóng mặt lắm không? Có muốn nôn không?" Bạch Tức hỏi.
Diệp Vân Vận ngây thơ chớp đôi mắt to tròn trong trẻo.
[Có vẻ như không thể tránh được cảnh tai nạn xe rồi, bây giờ mẹ đã quá lo lắng, lát nữa gặp xe khách thì càng không phản ứng kịp. Mình là một đứa trẻ ngốc không biết nói mà, mặc dù cảm giác chóng mặt trong đầu đã đỡ nhiều, chỉ là chỗ bị u thì còn đau, nhưng một đứa ngốc cũng sẽ không nói những điều này với mẹ.]
Bạch Tức thở phào nhẹ nhõm, quay số điện thoại liên lạc khẩn cấp: "Alo, anh à, là em Bạch Tức đây, bé ngoan bị thương ở đầu rồi, phiền anh qua đây đưa bé đến bệnh viện, em đang ở bãi đỗ xe tầng hầm B1."
Để giữ thể diện cho Diệp Tuấn, sau khi kết hôn Bạch Tức đã cùng Diệp Tuấn sống trong khu cao cấp, nhà cũng không thuê bảo mẫu và tài xế nếu cô đã không thể lái xe, vậy thì nhờ anh trai là lựa chọn an toàn nhất.
Xe của anh trai là xe đặt riêng, chất liệu chống nổ thuộc loại tốt nhất. Bạch Tức không dễ dàng tin vào những chuyện kỳ lạ, nhưng khi liên quan đến gia đình, cô luôn thận trọng.
Chỉ mất hơn mười phút, Bạch Sâm đã đến nơi.
Người đàn ông mặc vest chỉnh tề, thắt lưng có chút lộn xộn do vội vã khi nhận được điện thoại của em gái.
[Wow, đây là cậu của mình sao? Uy phong khí khái! Không đúng, không đúng, tình tiết này sao lại thay đổi? Nếu cậu đến đón mình và mẹ rồi thì có phải sẽ không xảy ra tai nạn xe không?]
[Chẳng lẽ mình cầm nhầm cốt truyện? Hay là do mẹ đã tự thay đổi quyết định của mình?]
[Lạ thật, CPU chắc là sắp cháy rồi, thôi kệ đi mình cũng chẳng sống được lâu, tự tha cho mình đi.]
Tài xế mở cửa xe phía sau: “Đại tiểu thư, mời cô."
Bạch Tức nhìn chàng trai trẻ đeo kính gọng đen trước mặt, nói: "Lý Than, nhanh vậy đã trở thành trợ lý của anh trai rồi, cố gắng nhé."
"Dạ!" Chàng trai trẻ đáp một cách tràn đầy sức sống.
Xe nhanh chóng khởi động, trong lòng Diệp Vân Vận không kìm được mà bám chặt cánh tay của mẹ, tự cho là đang lén lút nhìn Lý Than.
[Đây chính là con sói mắt trắng lớn nhất trong toàn bộ câu chuyện, Lý Than? Ông bà ngoại nuôi cả đám bọn họ, cuối cùng bọn họ lại gϊếŧ cả gia đình ông bà ngoại. Tính toán thời gian, hắn vừa từ chối lời mời của công ty đối thủ. Hừ, bây giờ trông như một chàng trai trung thực, đợi đến khi đối thủ tăng phần thưởng lên 50 vạn, tên nhóc này sẽ dao động ngay.]
[Ai mà ngờ rằng lão Lý quản gia cùng bà bảo mẫu mẹ Trương kia lại chỉ muốn hại chết gia đình nhà họ Bạch chứ?]
Nghĩ đến những tình tiết đáng tức giận trong truyện, Diệp Vân Vận không kìm được mà nghiến răng. Là một độc giả, khi đọc đến những đoạn đó cô đã tức đến đỏ mặt, huống chi bây giờ cô đã trở thành một trong những người trong cuộc.
[Hừ, nếu không nhắc nhở cậu và mẹ, lửa giận trong lòng mình sẽ không nguôi. Nhưng nếu nhắc nhở vậy đến lúc đó mình phải giải thích sao đây khi có thể biết trước những điều này? Có lẽ đầu tiên mình phải giải thích tại sao mình lại trở nên thông minh rồi.]
[Người lớn sẽ không tin lời của trẻ con, trừ khi mình bắt quả tang tại chỗ.]
[Thôi kệ, đến đâu hay đến đó.]
Cá mặn Diệp Vân Vận nhanh chóng tự an ủi mình, dụi dụi vào lòng mẹ.
Hai người lớn có mặt lại đang nổi sóng trong lòng. Bạch Tức không thể tin được, anh trai của cô, người luôn nâng niu cô trong lòng bàn tay, cùng với gia đình của họ, sẽ gặp chuyện sao?
Cô không yên tâm, ý định trở về nhà mẹ đẻ ở càng thêm chắc chắn, không chỉ để xa Diệp Tuấn mà còn để loại bỏ những "ma cà rồng" trong nhà.
Bạch Sâm thận trọng quan sát xung quanh, ánh mắt dừng lại ở Diệp Vân Vận trong lòng Bạch Tức. Dù giọng nói này có lạ lẫm, nhưng người duy nhất có giọng nói non nớt ở đây chỉ có đứa bé Diệp Vân Vận này.
Những tiếng lòng kỳ lạ, nhưng người liên quan là Lý Than lại không có phản ứng gì còn em gái mình thì trên gương mặt vẫn là vẻ lo lắng cho con.