Diệp Vân Vận dừng vận động tay chân lại.
[Ủa, sao mẹ không theo kịch bản? Nhưng mà mình cũng đã thoát khỏi một bước ngoặt số phận rồi, ô yeah!]
"Không được chạm vào!" Tô Miên hét lên một tiếng, nhanh chóng đẩy lọ thuốc đỏ trên tay Tô Viêm, thuốc đỏ đổ ra sàn nhà, dù chỉ một chút động tĩnh nhưng Bạch Tức vẫn thấy rõ bề mặt gỗ bị ăn mòn.
Sắc mặt của Tô Miên thoáng chốc trở nên ngượng ngùng, chưa kịp tìm ra lý do, Tô Viêm đã bắt đầu đẩy mẹ mình: "Mẹ xấu, mẹ xấu! Tại sao lại đánh con!!"
Diệp Tuấn đi tới, vừa kịp chắn tầm nhìn của Bạch Tức về phía sàn nhà, mắng: "Cô Tô, đây là nhà tôi nên xin cô hãy tự quản lý con mình, còn nếu muốn dạy dỗ thì đưa về nhà. Viêm Viêm dị ứng với cồn, sao cô còn mang thuốc đỏ theo?"
Tô Miên bình tĩnh lại, ngượng ngùng cười: "Xin lỗi Diệp tiên sinh, thật ra thuốc đỏ này tôi chuẩn bị cho mình nhưng không ngờ con lại không hiểu chuyện. Nói ra cũng tại tôi, quên không nói với Bạch Tức về chuyện này đã để cô ấy đưa thuốc đỏ cho Viêm Viêm."
[Lêu lêu lêu, cả hai mắt của Vân Vân đều thấy sàn nhà bị ăn mòn, còn giả vờ nữa. Tra ba này che giấu kịp thời thật, một người đóng vai người tốt, một người đóng vai người xấu, ai đoán được họ đã có con với nhau rồi chứ.]
[Không biết mẹ có nhìn thấy không, bây giờ mẹ chưa bị hại mù mắt, thị lực 4.9 chắc không dễ bị lừa vậy đâu nhỉ?]
[Cũng không chắc được vì trong cốt truyện mẹ bị lừa mất hai mắt và một chân, cuối cùng mất cả mạng, ừm, hay là mình tìm cách giúp mẹ, để hai mẹ con chúng mình tránh được tàn tật và đau đớn, tiến thẳng tới cái chết luôn?]
Móng tay ghì chặt vào da thịt, Bạch Tức cũng cố gắng thuyết phục bản thân rằng chỉ là Viêm Viên dị ứng với cồn thôi, nhưng mắt cô rõ ràng đã thấy sàn nhà bị ăn mòn.
Cô hoàn toàn có thể vạch trần lời nói dối của hai người họ, hỏi thẳng sự thật nhưng Bạch Tức không biết được cảnh tượng cô có thể thấy này là bộ mặt thật của người chồng lịch sự nhã nhặn trước mắt, hay chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Nếu vạch trần sự thật, tức giận lên sẽ đối xử với hai mẹ con cô như thế nào?
Cô và bé ngoan cơ bản đánh không lại Diệp Tuấn.
Bạch Tức không dám mạo hiểm, bé ngoan dường như không muốn sống nhưng cô rất mong con mình có một tương lai tươi sáng.
Nuốt nước mắt và những lời chất vấn vào, cô chọn cách giả điếc dẫn bé ngoan đi khám bác sĩ. Chỉ là, tốt nhất không nên gọi Diệp Tuấn đi theo.
"Anh Tuấn, anh ở nhà giúp cô Tô dỗ con cô ấy đi, em sẽ đưa bé ngoan đi trước, con gái dù sao không thể giống con trai được, nếu để lại sẹo thì không tốt." Nói xong, Bạch Tức lập tức chạy ra khỏi phòng.
Bình thường Bạch Tức là người tốt, Diệp Tuấn và Tô Miên không nghi ngờ tại sao cô ấy lại để Diệp Tuấn ở lại. Hai người họ ngầm hiểu mà trao đổi ánh mắt, Diệp Tuấn cúi xuống bế cậu con trai yêu quý của mình.
Bạch Tức thở hổn hển chạy đến bãi đỗ xe tầng hầm B1, đặt Diệp Vân Vận vào ghế trẻ em.
[A, quả nhiên dù quá trình thế nào, kết quả vẫn không thay đổi sao? Dù mẹ không cầm lấy lọ thuốc đỏ, nhưng mẹ vẫn sẽ một mình đưa con đi bệnh viện, rồi trên đường đυ.ng phải chiếc xe khách mà tài xế đang mệt mỏi lái...]
Tay Bạch Tức ngừng lại khi đang vặn chìa khóa, cô không thể xác định những lời Diệp Vân Vận nói là thật hay giả, nhưng tránh né vẫn là lựa chọn tốt nhất.