Thím ba rơi vào hồi tưởng ngọt ngào: “Anh ấy thì đáng tin cậy như một thiên thần vậy. Mỗi khi tôi mệt mỏi, chỉ cần gặp anh ấy, cảm giác như được tiếp thêm sinh lực, máu trong cơ thể đều sôi sục.”
[Máu sôi sục, là dấu hiệu của mức độ nhiễm độc trung bình của mê hồn hương, nhưng thím ba lại có hương thấu xương, mê hồn hương chắc chắn đã thấm vào tận xương... Không lẽ hiệu quả đã giảm đi một nửa theo thời gian?]
Diệp Vân Vận lắc đầu, tình huống quá phức tạp, cô cũng chưa từng học qua.
Bạch Kiều thất vọng cúi đầu, lấy điện thoại ra thông báo cho anh trai về gợi ý của bà mẹ trẻ và sự bất thường của thím ba.
Sau đó họ tiếp tục đi dạo ở các khu vực khác, Bạch Kiều hào hứng chọn nhiều lẩu tự sôi và mì ăn liền.
Khi trở lại xe, Bạch Kiều cẩn thận gấp hóa đơn và bỏ vào túi, đặt tay lên những món đồ mua ở siêu thị, tập trung ý niệm và tất cả đồ đạc biến mất tại chỗ, được đưa vào không gian trong ngọc bội.
Diệp Vân Vận mở tay ra, nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng của mình, không thể không nhếch mép.
[Đi siêu thị xong bình thường không phải nên cho bé con chút đồ ăn vặt sao?]
Bạch Kiều mới nhớ ra cô đã quên không lấy vài món đồ ăn vặt cho Diệp Vân Vận giải tỏa cơn thèm.
[Ôi, nếu như có que phô mai tự dưng xuất hiện trong tay mình thì tốt biết bao...]
Ngay lập tức, một gói phô mai que xuất hiện trong tay Diệp Vân Vận.
Bạch Kiều: !!!
Cô kiểm tra ý niệm, quả thật trong không gian ngọc bội thiếu mất một gói phô mai que.
Tại sao?—
[Tại sao mình không cần nhận chủ vẫn có thể lấy?]
Bạch Kiều nín thở, chuẩn bị nghe phân tích của Diệp Vân Vận. Nhóc con đã nhanh chóng xé bao bì và cắn một miếng phô mai.
[Thơm quá, hương sữa đậm đặc. Ăn xong cái này, tiếp theo sẽ ăn kẹo nho, rồi đến sô-cô-la.]
“Chờ đã, bạn nhỏ không thể ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy một lần được!”
Nghe thấy lời của Bạch Kiều, Diệp Vân Vận nuốt trôi miếng phô mai, dáng vẻ ăn uống rất cuồng nhiệt.
“Được rồi được rồi, lần này cho tiểu Vân Vận ăn thỏa thích. Sau này, cả dì và cậu sẽ thống kê số lượng đồ trong không gian, bé ăn trộm sẽ bị phát hiện.” Bạch Kiều nói một cách bất đắc dĩ.
Bạch Kiều cũng có kế hoạch của riêng mình, sau ngày tận thế sẽ không còn quầy đồ ăn vặt ven đường, cô phải tranh thủ tích trữ nhiều món vào không gian vì bên trong thời gian và không gian là ngưng động.
Vậy nên điểm đến tiếp theo! Là Phố ẩm thực!