Chương 12: Vô Tình Đạt Được Mục Đích

Là cậu cả.

Bạch Sâm nói: "Lão Lý, tôi cho ông nửa ngày nghỉ, ông đi thăm mẹ Trương đi, nghe ông nói tôi mới nhận ra nhà mình làm không phải. Ông chưa xin nghỉ phép, tôi cũng không nên để ông cứ thế mà làm việc, là tôi suy nghĩ không thấu đáo, dù ông có làm việc chăm chỉ đến đâu, khi vợ bị ốm, cũng sẽ muốn ở bên cạnh bà ấy."

Mẹ Bạch đồng ý: "Tôi còn không chu đáo bằng Bạch Sâm, haha, đúng vậy ông Lý, ông nói mẹ Trương dễ suy nghĩ lung tung, ông qua đó nói chuyện với bà ấy cũng tốt."

Quản gia nói: "Hôm nay có cô chủ đến đây, tôi sợ tôi rời đi không ai chăm sóc tốt cho chủ tịch và phu nhân cùng các cô cậu."

Mẹ Bạch xua xua tay, "Nói gì thế, ba người lớn mà không chăm sóc nổi một đứa trẻ sao? Bây giờ tôi cho ông nghỉ, ngày mai ông lại đến làm việc."

Sau khi quản gia liên tục cảm ơn, ông ta chỉ còn cách rời đi.

Mẹ Bạch cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên khuôn mặt mềm mại của Diệp Vân Vận, "Cục cưng chơi cùng cậu nhé, bà ngoại và ông ngoại có việc phải đi trước."

Mẹ Bạch và cha Bạch nắm tay nhau, nhưng bỗng cảm thấy có một lực kéo từ chiếc váy.

Kinh ngạc quay lại, Diệp Vân Vận đang giơ một tay nhỏ bé, kéo lấy vạt váy của mẹ Bạch.

Cô bé ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng, tay nhỏ nắm chặt không chịu buông.

[Ha, có thể chơi với con chó bất cứ lúc nào, giờ thì phải đi vào phòng của ông bà ngoại để xé gối.]

Mẹ Bạch cảm thấy bất đắc dĩ, chuyện đầu thai, cốt truyện gì đó, bà chỉ nghĩ rằng Bạch Tức thường xuyên đọc tiểu thuyết mạng mà không tránh đứa nhỏ, nên khiến đầu óc của cô bé bị ảnh hưởng.

Cục cưng muốn xé gối thì cứ để bé làm, trong nhà cũng không thiếu cái gối này, còn có thể tăng cường vận động cho bé.

Bạch Sâm nới lỏng tay, Diệp Vân Vận lập tức ôm chặt chân của mẹ Bạch, vẻ mặt như dính người không chịu buông.

Mẹ Bạch vừa bực mình vừa buồn cười, dẫn Diệp Vân Vận vào phòng ngủ, ba Bạch và Bạch Sâm đi theo sau.

Diệp Vân Vận như một con nghé con, thẳng hướng chạy về phía giường, kết quả là vấp ngã.

Các thành viên trong gia đình họ Bạch sợ hãi lao đến đỡ cô bé dậy, kiểm tra cẩn thận đầu của cô, không dám để cô bé chạy lung tung, trực tiếp đặt cô lên giường.

Diệp Vân Vận làm ra vẻ chơi đùa với chăn, rất nhanh đã giơ tay tới chiếc gối.

Người lớn đứng bên cạnh giả vờ trò chuyện, thực chất là lén lút quan sát.

Trong tầm mắt thấy cô bé đã đỏ mặt, gối vẫn không nhúc nhích.

Phụt.

[Tữc thật, mình phải đi tìm kéo.]

[Ừm… trong phòng của ông bà ngoại không có kéo.]

[Có lẽ thử dùng răng xem?]

Rất tốt, cảnh tượng tiếp tgeo là cô bé con đã nhét một góc gối vào miệng, nước miếng nhanh chóng tràn lan mà ra.

Mẹ Bạch vội vàng bước tới, “Không được ăn!”

Sau khi nhanh chóng lấy lại gối, bà lấy một cái kéo từ ngăn tủ ra: “Cái này bị cục cưng làm bẩn rồi, vẫn nên cắt bỏ thôi.”

[Hả? Không phải là nên đem đi giặt sạch sao?]

[Bà ngoại sao lại hành động điên cuồng thế này.]

Các thành viên trong gia đình họ Bạch thầm chửi rủa: Ai điên hơn con chứ, chỉ vì một chút không vừa ý đã cắn ngay, đứa trẻ nghịch ngợm, ai ơi.

[Thôi, dù sao cũng vô tình đạt được mục đích rồi, hehe.]