Chương 2: Không phải là tôi không quan tâm

"Mày vẫn còn bướng bỉnh à?!"

Hầu Mạn Dung càng tức giận hơn, chỉ tay vào đứa con gái nhỏ của mình mà mắng mỏ, bà gần như phát điên với Ba Ca, bà không dám mất bình tĩnh trước mặt Ba Ca, nhưng cô con gái nhỏ này vẫn ra mặt tra hỏi bà ta.

Có rất nhiều câu hỏi, bà ta trả lời thế nào, Hầu Mạn Dung bực mình muốn chết.

Giữa cơn mắng mỏ của Hầu Mạn Dung, Kiều Lăng Hương lương thiện dần dần hiểu ra một điều, kỳ thực không phải cô nói sai, làm sai, hay hỏi những câu không nên hỏi.

Chẳng qua cô xuất hiện ở đây đúng lúc tâm trạng mẹ không tốt nên nghiễm nhiên trở thành bao đấm của Hầu Mạn Dung.

Nhận ra điều này, Kiều Lăng Hương cảm thấy trong lòng như có một cái lỗ lớn mở ra, gió mát không ngừng ùa vào trong lòng, cô không đáp lại nữa.

Trước mọi lời buộc tội của Hầu Mạn Dung, cô không trả lời.

Bởi vì kinh nghiệm quá khứ mách bảo cô rằng một khi cô trả lời, thì sẽ được chào đón bởi những cái đánh mạnh hơn, vì vậy tốt hơn hết là cô nên chịu đựng, ít nhất bây giờ cô không còn khả năng tự lập, cô có thể chịu đựng sự ngược đãi của Hầu Mạn Dung để sống một cuộc sống an nhàn.

Vì vậy, Kiều Lăng Hương im lặng cúi đầu nhìn đôi giày thể thao quá cỡ của mình thủng lỗ, đôi mắt ươn ướt không nói được lời nào.

Mặc dù cô luôn dùng từ “bao dung” rất hay nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy đau đớn.

Người ta luôn vô tình bình luận về thân hình của cô, cho rằng cô sẽ không quan tâm, sẽ cười nhạo, chế giễu cô, cô thậm chí còn không biết mình đã làm gì sai, vừa về đến nhà cô mới nói với mẹ hai câu liền bị mắng.

Heo nái, khủng long, ăn thức ăn cho heo... Bọn họ buột miệng thốt ra những lời này, họ nói rất quen miệng, họ không nghĩ có vấn đề gì, nhưng họ chưa bao giờ nghĩ tới cô nghe thấy những lời này cũng sẽ cảm nhận được sự ghê tởm, chế giễu và trêu chọc từ họ.

Không phải là cô không quan tâm, mà là cho dù cô có quan tâm thì cũng vô ích.

Nước mắt Kiều Lăng Hương rơi xuống, nhưng dáng người tròn trịa, khuôn mặt mập mạp, đứng đó khóc khiến cô càng thêm xấu xí và khó chịu.

"Mày quay lại làm gì? Tao hỏi mày quay lại làm gì?"

Hầu Mạn Dung càng mắng càng hăng, xông thẳng đến bên Kiều Lăng Hương, tức giận hỏi:

"Ở nhà không giúp được gì, chị gái mày giờ lại tuyệt vọng, sao lại về? Ở nhà không có gì cho mày ăn, không còn nữa!"

"Con không về để ăn."

Kiều Lăng Hương chịu đựng cơn đói, trầm giọng giải thích: Nhiều người cho rằng người béo phì ăn quá nhiều, nhưng họ không hiểu rằng con người có một loại thể chất gọi là cơ thể dễ bị béo phì.

Thực ra cô đã lâu không ăn đủ nhưng vóc dáng dù có uống nước cũng tăng cân, dù không ăn một hạt gạo mấy ngày vẫn có thể tăng cân. Tăng cân chỉ nhờ uống nước, đây cũng được coi là kỳ tích.

Thực ra, bản thân Hầu Mạn Dung cũng biết môi trường sống hiện tại quá nghèo nàn, gia đình bà thực ra không đủ tiền cho Kiều Lăng Hương ăn uống, chỉ là bà tức giận với Ba Ca, tức giận đến mức cũng không biết nên như thế nào phát tiết nội tâm buồn bực, cũng chỉ có thể cố ý nói như vậy.

Dù sao người ta cũng nói cô béo, Kiều Lăng Hương tuy béo xấu, đầu mập tai to, không nổi tiếng nhưng may mắn là cô tính tình khá tốt, dù có bị mắng chửi nặng nề đến đâu, Kiều Lăng Hương sẽ không để bụng.

Ít nhất đó là điều mà Hầu Mạn Dung nghĩ.

Quả nhiên, Kiều Lăng Hương bị bà ta mắng nặng lời chỉ nói không về ăn cơm, sau đó cúi đầu không nói nữa, để Hầu Mạn Dung mắng cho thỏa lòng.

Hầu Mạn Dung không thể chửi rủa được nữa, Kiều Lăng Hương lặng lẽ lấy trong túi ra một tờ giấy đưa cho Hầu Mạn Dung với vẻ bực bội.

"Đây là gì?"

Hầu Mạn Dung uống một ngụm nước, quay lại cửa, tức giận giật lấy tờ giấy từ bàn tay mập mạp của Kiều Lăng Hương.

Đó là thông báo về việc đi trường học.

Bà cau mày hỏi:

"Mày muốn đi học ban ngày? Tại sao?"

"Nhà trường bảo ký cái này, từ nay trở đi, những học sinh không nộp phiếu năng lượng sẽ được đi học ban ngày”.

Kiều Lăng Hương hiện đang học lớp 3 trung học cơ sở, thế giới bắt đầu sụp đổ từ năm ngoái, tất cả các phương tiện truyền thông lớn đều nói rằng ngày tận thế sắp đến, các loại năng lượng đều khan hiếm, động vật đột biến đã xuất hiện ở vùng ngoại ô.

Nó khiến người dân trong xã hội hoang mang.

Nhiều học sinh đã bỏ học khi đến tuổi cô, nhưng bố của Kiều Lăng Hương là Kiều Bằng Phi vẫn mong hai cô con gái của mình có thể hoàn thành việc học.

Kiều Bằng Phi có tầm nhìn xa nên thà ra ngoài làm nhiệm vụ tìm đá năng lượng kiếm tiền còn hơn để hai cô con gái bỏ học.

(Edit: Y Lan Như Mộng)

Tuy nhiên, nguồn cung cấp năng lượng của trường cũng rất eo hẹp, mùa đông sắp đến, chỗ ở của sinh viên sẽ lãng phí rất nhiều điện nước, hiện nay nước, điện, gạo, mì đều mua bằng phiếu, nguồn cung cấp đều hạn chế, không có tiền thì không mua được.

Vì vậy, nhà trường chỉ cần gửi tất cả những học sinh nội trú chưa thanh toán phiếu năng lượng về nhà, có thể coi là tiết kiệm tiền.

Hầu Mạn Dung nghe vậy, cơn giận vốn đã bị đè nén lại nổi lên, bà trực tiếp ném tờ thông báo trong tay về phía Kiều Lăng Hương, tức giận nói:

“Phiếu, phiếu, phiếu, cái gì cũng cần có phiếu? Phiếu này, phiếu kia, không tính là tao đã trả cho trường của mày, vậy mày còn cần phiếu gì? Tao giao tiền cho trường học mày còn không cho ký túc? Mày trở về lại muốn ăn uống, nhà này không nuôi nổi."

Thấy Kiều Lăng Hương im lặng, Hầu Mạn Dung mắng thẳng:

"Mày nên nhanh chóng quay lại trường đi. Tao không tin nếu không ký vào đây, trường có đuổi học được không?"

Kiều Lăng Hương cầm tờ thông báo trong tay, trong lòng như có một cục chì, cô muốn nói lần này nhà trường thái độ rất kiên quyết, học sinh nào chưa đóng phiếu năng lượng thì phải đi học ban ngày. Có tranh cãi với nhà trường cũng vô ích thôi.

Môi trường chung là như thế này, nhà trường khó có thể trụ vững, dường như muốn giảm bớt một phần gánh nặng, những học sinh cấp trung trở xuống học tập không tốt.

Nếu Kiều Lăng Hương không trả phiếu năng lượng có thể bị đuổi khỏi trường.

Nhưng nhìn Hầu Mạn Dung, cô biết điều này chẳng có lý gì, mẹ cô luôn tin rằng cuộc sống sẽ dần tốt đẹp hơn, người quản lý thành phố sẽ tìm ra cách khôi phục cuộc sống của người dân về mức trước đây.

Theo Hầu Mạn Dung, yêu cầu của nhà trường là không hợp lý, giống như giáo dục bắt buộc trước ngày tận thế, những gia đình khó khăn từ chối đóng học phí cùng các khoản phí linh tinh, chẳng lẽ nhà trường vẫn có thể ngăn cản học sinh đi học?

Nhưng trong xã hội ngày nay, mọi người đều nỗ lực để duy trì, và trường học cũng không ngoại lệ.

Kiều Lăng Hương cúi đầu, cái đầu mập, đôi tai to, trông thực sự không đáng yêu chút nào, khó khăn thì thầm:

"Mẹ, lần này ở trường..."