Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế: Bệnh Độc C - X

Chương 68:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Việc đo thân nhiệt là cần thiết, nó không chỉ giúp phát hiện người đang trong quá trình cảm nhiễm mà còn vì căn cứ Du Xuyên hay thậm chí là quốc gia chưa phát minh ra được thứ có thể nhanh chóng phát hiện ra virus C - X tiềm ẩn.

Từ lúc virus xâm nhập đến hoàn toàn thành một lây nhiễm thể thì sẽ diễn ra một quá trình được gọi là cảm nhiễm. Quá trình này tùy thuộc vào thể trạng và lượng virus tiến vào cơ thể mà diễn ra nhanh hay chậm, nó thậm chí thể kéo dài cả hai ngày nếu lượng virus tiến vào cơ thể nhỏ và tình trạng cơ thể người cảm nhiễm tốt.

Dù nhanh hay chậm thì quá trình này đều như nhau, sau khi virus tiến vào cơ thể thì người cảm nhiễm sẽ cảm thấy nóng lên như phát sốt trong một đoạn thời gian, trong lúc đó cả người sẽ đau nhức và mệt mỏi không có tinh thần. Khi hiện tượng nóng sốt kết thúc cũng là lúc thân nhiệt người cảm nhiễm nhanh chóng hạ xuống đến mực khó tin, hô hấp đình trệ rồi mất đi ý thức mà chỉ còn lại bản năng hướng về thức ăn.

Nhóm Chung Duyên nhanh chóng kiểm tra xong, trong bọn họ may mắn không có ai đo ra thân nhiệt bất thường, bây giờ chỉ cần tiến hành cách ly xong rồi lại một lần nữa đo thân nhiệt liền có thể thuận lợi tiến vào căn cứ.

Nhìn đồng hồ ghi chép thời gian xong, người kia bắt đầu chuyển hướng đến chỗ nhóm Tạ Tiểu Mộc. Người này vừa chuyển bước thì Chung Duyên vội lên tiếng "Nghiên cứu viên Trịnh, không biết tôi có thể hay không chờ bọn họ cùng tiến vào?"

Bước chân người này khựng lại giây lát rồi bước tiếp, bỏ lại cho hắn ta một câu "Tùy ý các người, có vấn đề thì đừng kiếm tôi."

Chung Duyên cười đáp lại đối phương "Đương nhiên rồi! Cảm ơn!"

Người được gọi là nghiên cứu viên Trịnh này cũng chẳng để ý mà tiến về phía bọn cậu, trước nhất nói "Từng người báo tên."

Lâm Tiến hắc hắc cười chẳng chút để ý đến thái độ của người này mà trước nhất báo tên mình "Tôi là Lâm Tiến."

Nghiên cứu viên Trịnh này liền ghi vào một tờ kê khai, thấy người này ngước mắt lên nhìn bọn họ tỏ ý tiếp tục thì Tạ Tiểu Mộc lên tiếng tiếp "Tạ Tiểu Mộc."

Tiếp sau cậu là Trần Ngang và những người khác, sau khi lấy tên xong thì người này lấy ra thiết bị đo thân nhiệt lần lượt kiểm tra cho bọn họ rồi ghi chép lại số liệu.

Kiếm tra xong gã hướng bọn họ họ nói "Các người là từ nơi khác đến, lần đầu tiến vào căn cứ an toàn sẽ phải giao ra mỗi người một phần vật tư tương đương năm ngày tiêu chuẩn của một người trưởng thành. Sau khi nộp đủ có thể thuận lợi tiến vào khu an toàn và được phân nơi ở."

Ngưng một lúc, gã nhìn chằm chằm bọn họ hỏi "Không vấn đề gì chứ?"

Bọn họ nhất tề lắc đầu đáp "Không vấn đề gì."

Khi còn ở Đồng Cực bọn họ cũng thu qua vật tư người tiến vào khu an toàn, bọn họ hiểu tại sao phải làm vậy nên cũng không dị nghị gì dù phần ăn tiêu chuẩn này có chút nhiều đối với bọn họ.

Nghiên cứu viên Trịnh này thấy bọn họ không có gì muốn hỏi liền ra hiệu cho người bên trong mở cổng lớn để bọn họ tiến vào. Cổng lớn mở ra, trước mắt bọn họ là một con đường lớn trải nhựa có thể để bốn chiếc xe container đi song song.

Đi qua cánh cổng liền có một chiếc xe mô tô đi trước dẫn đường cho bọn họ đến khu vực cách ly, nơi cách ly là một nhà xưởng có quy mô nhỏ nằm cách cổng lớn không quá xa.

Lúc bọn họ tới thì cũng có nhóm tiến vào cách ly, có nhóm thì cách ly xong liền rời đi, thậm chí có người đang trong quá trình cách ly xảy ra cảm nhiễm liền bị lính canh nhanh chóng kết liễu.

Xe của bọn họ vừa tiến vào nhà xưởng liền có một người vũ trang đầy đủ tiến tới, người này đối với Chung Duyên làm một cái chào theo nghi thức quân đội rồi hướng tất cả bọn họ nói "Hôm nay có quá nhiều đội làm nhiệm vụ trở về, phòng cách ly có chút quá tải nên chỉ có thể ủy khuất mọi người hai người một phòng."

Chung Duyên đối với người này tỏ ý không có vấn đề gì mà cười nói "Nào có ủy khuất, mọi người đều không dễ dàng gì nên cậu không cần quá để ý!"

Người lính này thoáng thở phào rồi nói "Vậy mọi người đi theo tôi."

Nói xong liền xoay người dẫn bọn họ đi hướng kí túc xá cho công nhân, mắt thấy đã sắp phân chia phòng cách ly thì Chung Duyên quay qua hướng cậu hỏi "Tôi cùng cậu chung phòng được chứ?"

Tạ Tiểu Mộc còn chưa kịp trả lời thì Trần Ngang bên cạnh cậu đã nhảy ra nói "Lão Tạ cùng tôi ở một phòng, anh không cần nhọc lòng đánh chủ ý gì đâu!"

Không để ý đến Trần Ngang, ánh mắt Chung Duyên nhìn cậu chằm chằm như muốn có bằng được câu trả lời. Tạ Tiểu Mộc cũng chẳng thể làm gì mà bất đắc dĩ đứng về phía lão hữu mà từ chối "Tôi vẫn là cùng Trần Ngang chung một phòng thì hơn."

Trần Ngang vừa nghe cậu khẳng định thì lập tức hất cằm khıêυ khí©h hắn ta, thấy chuẩn bị đến lượt bọn họ thì vội không chờ được kéo cậu đi mà không để ý thấy dương quang ấm áp quanh người Chung Duyên chớp mắt đó liền vụt tắt mà trở nên âm trầm, nhưng vẻ âm trầm đó chỉ lướt qua rồi lại hoàn về như ban đầu.

Tạ Tiểu Mộc cùng Trần Ngang tiến vào phòng cách ly, cửa phòng bị khóa từ bên ngoài, cửa sổ lại là song sắt đan vào nhau khó thoát. Không khí trong phòng ngoài ý muốn sạch sẽ, thậm chí còn nghe thoang thoảng mùi cồn khử trùng.

Trần Ngang nhịn không được vào phòng tắm coi thử thì thấy có nước liền mừng quýnh lên nói với cậu "Lão Tạ! Mau tới!"

Cậu buồn phiền đi đến trước cửa phòng tắm mà than "Tới đây!"

Nhìn lão hữu nhà mình lấy nước, chuẩn bị quần áo các kiểu làm ra tư thế chuẩn bị tắm. Tạ Tiểu Mộc khó hiểu hỏi cậu ta "Tao vẫn không hiểu tại sao mày nhìn như đặc biệt có địch ý với Chung Duyên như thế?"

Động tác chà tay chà chân của Trần Ngang không hề dừng lại, cậu ta hừ một tiếng coi thường đáp "Tao đây là đang giúp Giang lão đại trong lúc vắng nhà mà trông coi góc tường đấy!"

Nghe cậu ta nói, Tạ Tiểu Mộc không nhịn được mà phì cười "Mày đây là lo xa quá rồi! Chung Duyên tao thấy làm người cũng đâu tệ đến mức đi cướp hoa đã có chậu cơ chứ! Với lại người ta còn tốt bụng giúp đỡ chúng ta nhiều việc như thế cơ mà."

Nhìn dáng vẻ từ sớm đã gắn cho đối phường hai chữ người tốt kia của Tạ Tiểu Mộc, Trần Ngang thầm lắc đầu mà hi vọng mắt mình nhìn sai, trực giác của mình là không đúng.

Lão hữu nhà cậu ta chính là mắt mù không biết nhìn người, không biết có cao nhân nào có thuốc trị hay không?!
« Chương TrướcChương Tiếp »