Nếu nói Đồng Cực là một thành phố công nghiệp nặng thì Du Xuyên là thành phố thuộc vào ngành công nghiệp nhẹ, hạng mục sản xuất như linh kiện điện tử, nội thất, dệt may, giày, dép hay thậm chí là cả dược phẩm.
Hơn nửa thành phố Du Xuyên là khu công nghiệp với các nhà xưởng lớn cả ngàn mét vuông, nửa còn lại là nơi hoạt động thương mại hay mưu sinh, sinh hoạt của dân bản địa.
Cũng giống như Đồng Cực, Du Xuyên cũng chọn khu công nghiệp làm căn cứ an toàn. Dưới lời nói của Chung Duyên, Tạ Tiểu Mộc biết được rằng tại khu công nghiệp này có hai nhà máy quân sự thuộc quản lý của quân đội, khi bệnh độc bùng phát nhanh chóng thì hai quản lý cấp cao của hai nhà máy này phản ứng cũng không hề kém.
Hai người này tập hợp lại những công nhân quốc phòng còn sống sót trong hai nhà máy bắt đầu tổng thanh lý lây nhiễm thể, bọn họ lấy hai nhà máy này làm cứ điểm bắt đầu cứu những công nhân sống sót từ các nhà máy khác rồi lại tiếp tục dẫn bọn họ thanh lý khu công nghiệp, mở rộng khu an toàn.
Không chỉ khu công nghiệp, dưới sự quản lý của hai người này những tổ đội được tập hợp, bọn họ vừa có vai trò bảo đảm an toàn cho căn cứ, duy trì trật tự và thực hiện nhiệm vụ sưu tầm vật tư.
Đội của Chung Duyên cũng là một trong những tổ đội căn cứ thành lập, bọn họ dù không có quá nhiều đội viên nhưng từ hoạt động tổ đội có thể nhìn ra trật tự quản lý của căn cứ an toàn này được làm rất không tệ.
Cổng lớn khu công nghiệp dần hiện ra, có một đội viên của Chung Duyên thở phào một hơi rồi than "Cuối cùng cũng về đến nơi a!"
Không chỉ riêng người này, những người khác dù không nói nhưng bọn họ đều thả lỏng tâm tình.
Đoạn đường từ huyện Lục Phiên tới đây sớm đã được đội của Chung Duyên dọn dẹp qua nên ngoại trừ đêm hội họp cùng đám Trần Ngang với lão Cảnh thì bọn họ mất ba ngày hai đêm để đến được Du Xuyên.
Vì xe của nhóm Tạ Tiểu Mộc còn chất vật tư nên Lâm Tiến mặt dày ý kiến tiếp tục ngồi nhờ xe của nhóm Chung Duyên, hắn ta cũng không từ chối mà vui lòng cho bọn họ đi nhờ, thế nên trong xe bọn họ ngoại trừ vật tư thì cũng chỉ có chị Vân, Phụng Tiên cùng hai đứa nhỏ.
Chung Duyên hướng cậu cười nói "Đợi qua kiểm tra thì tôi trước dẫn các cậu đến trụ sở của đội chúng tôi nghỉ ngơi một đêm. Đợi ngày hôm sau lại mang các cậu qua chỗ Túc ca."
Tạ Tiểu Mộc gật đầu coi như đồng ý, nhưng Trần Ngang lại tỏ ra hơi khó chịu mà hỏi ngược lại hắn ta "Tại sao lại không để người khác dẫn chúng tôi qua đó luôn? Như thế nào nhất định phải chờ đến ngày mai cơ chứ?"
Từ lúc hai bên gặp mặt nhau thì Trần Ngang liền không thích Chung Duyên, thậm chí chỉ kém trực tiếp xé da mặt không cho đối phương sắc mặt tốt. Thế nhưng người ta có ý tốt lại phải nhìn sắc mặt của cậu ta, Tạ Tiểu Mộc hơi nhăn mày, trước định xin lỗi đối phương, sau lên tiếng nhắc nhở lão hữu.
Mà Chung Duyên người này không biết là rộng lượng hay giỏi nhẫn nhịn, nét mặt hắn ta lộ ra cảm xúc có lỗi mà nói với hai người bọn cậu "Các cậu đừng hiểu nhầm, tôi thật không phải cố ý kéo dài gì đâu! Thật ra là sau mỗi nhiệm vụ toàn thể đội viên sẽ phải viết một bản tường trình, tôi sẽ mang đi cho viện nghiên cứu xem xét rồi sẽ lại phải đến nơi quản lý nhiệm vụ mà bàn giao lại."
Thở dài một tiếng, hắn ta phiền muộn nói "Những việc này dù không khó nhưng lại rất tiêu tốn thời gian. Vậy nên tôi mới để các cậu lại trụ sở đợi đến ngày hôm sau."
Trần Ngang nhìn dáng vẻ tạ lỗi kia của hắn ta thì thầm hừ lạnh một tiếng, đây đúng là kẻ giỏi diễn trò mà!
Cậu ta tỏ rõ thái độ coi khinh như thế thì hai người còn lại làm sao có thể không rõ ràng, Tạ Tiểu Mộc thấy thì cũng chỉ có thể hướng Chung Duyên xin lỗi "Tôi hiểu khó khăn của anh nên không trách gì đâu. Ngược lại bằng hữu của tôi có chút quá lời, tôi thay cậu ấy xin lỗi anh vậy!."
Thấy thế hắn ta vội xua tay, nói "Không cần đâu, dù sao thời thế hiện tại đề phòng một chút cũng rất tốt mà!"
Vốn đã không giỏi ăn nói, thấy Chung Duyên nhất nhất nói không sao thì cậu cũng không biết nói gì thêm mà chỉ có thể im lặng cam chịu.
Đội xe tiến gần đến cổng lớn đóng chặt của khu công nghiệp, phía bên kia cổng lớn có một cái tháp cao năm mét dựng từ kim loại, trên tháp có người, người đó cầm loa đối với bọn họ hô "Tất cả dừng xe tiến hành kiểm tra!"
Những chiếc xe nối nhau lục tục dừng lại, Chung Duyên dẫn đầu xuống xe, theo sau hắn chính là tất cả đội viên của hắn ta. Tạ Tiểu Mộc không cần nhắc nhở mà tự giác tách ra đứng thành một nhóm khác.
Thấy xe dừng lại, người trong xe không hề có ý phản kháng thì cổng lớn mở ra một lỗi nhỏ vừa với một người đi qua, người từ bên trong mặc quần áo bảo hộ kín đáo, trên tay là một quyển sổ ghi chép.
Người này tiến đến chỗ Chung Duyên đầu tiến, giọng nam nhân không mặn không nhạt mà nói "Đội trưởng Chung, làm phiền các anh đo thân nhiệt rồi tiến hành cách ly ba tiếng."
Chung Duyên cười đáp lại đối phương "Không phiền, dù sao cũng là quy định đề ra để bảo đảm cho căn cứ mà!"
Nói xong hắn để cho đối phương trợ giúp đo thân nhiệt cùng gi chép thông tin của toàn thể đội viên.
Đối phương là người không xu nịnh, Chung Duyên đối với ngườu nọ lại mang theo ý tôn trong. Lâm Tiến cẩn thận quan sát rồi nói nhỏ với những người trong nhóm "Người này thân phận hẳn không đơn giản, chút nữa gã tới thì tỏ ra tôn trọng một chút. Nhưng mà nhớ đừng làm lộ liễu quá, bằng không là lố lắm."
Nghe hắn nói, những người khác đều nhất nhất gật đầu đồng ý. Trần Ngang dù không phản đối nhưng nhịn không được mà buồn bực nói "Đúng là phiền phức mà!"
Liếc nhìn cậu ta, Lâm Tiến nói "Nhịn một chút đi. Nhịn được mới có trái ngon mà ăn."
Cậu ta bĩu môi đáp lại "Biết rồi!"