Sau khi tách ra thu thập vật tư, người đối cậu không cho sắc mặt tốt kia liền hừ lạnh một tiếng đối với đồng bạn nói "Vừa nhìn liền thấy là thứ nhát gan, thật không biết đội trưởng như thế nào lại thu bọn họ nữa?!"
Đồng bạn gã ta phá khóa một kho ki ốt, đem cửa cuốn đẩy lên rồi bắt đầu xem xét hàng hóa bên trong, việc trên tay không ngừng nhưng vẫn đáp lại gã "Đội trưởng nghĩ gì chúng ta cũng nào biết được."
Người này ngưng một chút, liếc nhìn gã ta mà nghiêm túc nói "Nhưng mà lão Dực, tao nhắc mày một chuyện rằng, có làm gì thì đừng để đội trưởng khó chịu với mày. Bằng không hậu quả không phải mày muốn gánh liền gánh nổi đâu."
Hiển nhiên người gọi là lão Dực kia cũng hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của đối phương, lại nghĩ đến đội trưởng của bọn họ đột nhiên trở nên kì lạ thì có chút lo lắng. Nhưng có lo lắng cũng vô dụng, hiện tại gã vẫn là lo làm nhiệm vụ của mình mà đem hàng lên xe đẩy chuyển đi.
Khi bọn họ thu thập đến gian ki ốt thứ ba thì đột nhiên lão Dực cảm thấy như có một tầm mắt đang nhìn đến mình, động tác đẩy xe liền ngưng lại mà cẩn thận quan sát xung quanh. Thế nhưng dù gã tỉ mỉ quan sát thế nào thì ngoài những tạp âm kia cũng không có bất kì âm thanh hay vật thể khác lạ.
Dây thần kinh căng chặt, gã nuốt khan một ngụm nước bọt rồi toan tiếp tục đi. Nhưng có lẽ thứ theo bọn họ một đường kia đã không muốn tiếp tục chờ đợi nữa mà trong chớp mắt gã nhấc chân lên đi tiếp thì có một bóng đen từ phía trên vồ xuống, gã vội né đi nhưng tốc độ của thứ kia nhanh ngoài dự tính.
Lão Dực không né được hoàn toàn, nửa người dưới của gã bị thứ kia đánh chúng, xe đẩy hàng bên cạnh cũng vị vạ lây mà ngã ra, thùng hàng lăn lóc, xe thì bị đánh đến biến dạng.
Tiếng gạch nứt nỡ, tiếng xương cốt vỡ vụn hòa cùng cảm giác đau đớn từ dưới thân chuyền đến làm gã ta hét thảm đầy đau đớn. Cũng bởi loạt âm thanh này mà kéo toàn bộ nhóm Chung Duyên vội vã chạy đến, khi chạy đến ai cũng không khỏi mặt mày tái xanh.
Tạ Tiểu Mộc bị Chung Duyên kiềm lại phía sau, thế nhưng nhón chân một chút cậu vẫn có thể qua bờ vai liếc nhìn đến bên kia.
Trước mắt cậu là hình ảnh một con lây nhiễm thể cấp năm tay dài cho người ta cảm giác nó đang vui vẻ như trẻ nhỏ nhận được kẹo bánh, nhưng "kẹo bánh" nó đang ăn lại là nửa người dưới bị đánh nát của lão Dực, từng miếng thịt mềm thấm đẫm máu tươi đỏ rực, thêm chút sắc trắng của xương cốt điểm xuyến gây ảo giác như một cái bánh kem ngon miệng.
Mà lão Dực lúc này đang nằm ngửa thoi thóp bên cạnh , từ miềng gã phát ra những tiếng gào rú đau đớn làm màng tai bọn họ cũng phải đau nhức.
Ánh mắt Tạ Tiểu Mộc không dứng trên "kẹo bánh" hay lão Dực chỉ còn nửa người trên đang thoi thóp. Thứ cậu để ý chính là những lỗ nhỏ trên cơ thể lây nhiễm thể kia, những lỗ nhỏ này làm cậu có cảm giác như là lỗ đạn xuyên qua vậy.
Ánh mắt vốn luôn dừng trên người cậu lại chạy tới trên người kẻ có sự đề phòng kém nhất kia có bao nhiêu giảo hoạt, những lỗ đạn chi chít cùng cảm giác quen thuộc kia làm cậu không khỏi nhớ đến lây nhiễm thể trong tiệm sửa chữa ô tô kia.
Như thể cảm nhận được tầm mắt của cậu, có nghiêng đầu hướng cậu mà nhếch cái miệng rộng be bét máu tươi kia nở một nụ cười như nói "Chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Sắc mặt Tạ Tiểu Mộc càng thêm trầm trọng, cậu thò tay vào ba lô muốn lấy lựu đạn Chung Duyên đưa cho mình ném qua, thế nhưng liếc mắt thấy từ những thùng hàng bị đổ kia lộ ra những chai rượu trắng thì cậu thay đổi ý định.
Cẩn thận cúi người nhặt chúng lại, thấy chúng là những chai thủy tinh thì mừng thầm. Chung Duyên vẫn luôn nắm cổ tay cậu, thấy cậu có dị động thì cúi xuống xem, nhìn động tác vặn mở nắp chai rượu rồi lại dùng giẻ lau không biết lấy ở đâu ra nhét vào những cái chai đó.
Nhìn đến đây hắn ta phần nào biết cậu muốn làm thứ gì, chỉ là không yên lòng nói "Cậu đừng làm bậy!"
Đem chai quay ngược lại để cho rượu trắng thấm vào giẻ lau rồi dùng diêm châm lửa ở phần giẻ đã thấm rượu, cầm lấy một chai rượu đã được châm lửa, Tạ Tiểu Mộc không để ý mà nói "Có làm bậy hay không tôi thử một lần liền biết."
Trong giây phút ngắn ngủi chưa ai kịp phản ứng lại lây nhiễm thể tay dài kia thì Tạ Tiểu Mộc đem chai rượu trong tay ném qua, nhìn vật thể bị ném đến không phải thứ gây nguy hại cho mình nó nhạo báng khặc khặc cười rồi đưa tay hất văng thứ kia.
Da thịt nó như kim loại, nháy mắt va chạm đó chai rượu liền vỡ, chất lỏng có mùi hương gay mũi văng khắp cánh tay nó, lửa từ miếng giẻ thấm rượu kia phút chốc bùng lên, phàm là nơi có rượu nơi đó ắt có lửa cháy.
Những người khác ngạc nhiên quay qua nhìn Tạ Tiểu Mộc, cậu chẳng chút để ý đến ánh mắt bọn họ mà nói "Các người ngây ra làm gì?! Nhanh lấy rượu tới ném nó!"
Những người khác dưới câu nói của cậu mà hồi tỉnh, bọn họ lấy hết những chai rượu trắng, rượu gia vị trong những kho hàng đã soát qua nhất nhất ném về lây nhiễm thể tay dài kia.
Mà lây nhiễm thể tay dài kia thì nhất thời gây ra nhìn lửa cháy trên cánh tay mình, dù không cảm nhận được đau đớn hay bỏng rát từ thứ kia nhưng nó cảm nhận được rằng thứ này đối với nó hết sức nguy hiểm.
Vung loạn cánh tay đập vào những ki ốt xung quanh hòng muốn dạp tắt lửa, thế nhưng chỉ cần còn thứ chất lỏng kia thì lửa vẫn tiếp tục cháy, khi những chai rượu kia ném đến nó muốn tránh né nhưng cơ thể nó chậm chạp không di chuyển nên chỉ có thể dùng cánh tay chưa bắt lửa hất văng chúng.
Nó dám làm thế vì nó thấy trên những cái chai kia không có thứ làm nó sợ hãi, nhưng mà nó chưa nhận thức được nhân loại có bao nhiêu giảo hoạt. Khi nó vung tay hất bay những chai rượu kia đi thì một chai rượu có mồi lửa đột nhiên ném đến, nó không thể thu tay lại kịp nên chỉ có thể trơ mắt nhìn những cái chai bị đánh vỡ, rượu văng lên cơ thể nó dẫn theo mồi lửa thiêu đốt nó.
Mùi cháy khét cùng mục rữa nhất thời bao phủ không gian chật chội này, mọi người nhìn nó cứ như thế mà bị lửa bao vây rồi thiêu rụi đến khi chỉ còn sót lại xương trắng.
Có người đến lúc này mới hoàn hồn khỏi cảnh tượng vừa rồi, người này nhịn không được mà cười sang sảng vỗ vai cậu, nói "Tiểu Tạ à, cậu thật sự là thông minh mà!"
Một người khác cũng chen miệng vào nói "Đúng thế! Không nghĩ đến cái thứ mình đồng da sắt này lại dễ dàng bị một mồi lửa thiêu như thế!"
Những người khác cũng cảm thán một câu, dù tình cảnh vừa diễn ra khiến nhân tâm sợ hãi bao nhiêu thì bọn họ vẫn không quên nhiệm vụ của mình, ngay cả khi chính mắt nhìn đồng bạn của mình bị ăn tươi nuốt sống.
Hoặc cũng có thể là ngay từ đầu quan hệ của lão Dực cùng mọi người trong đội ngũ đã không tốt nên bọn họ mới đối với gã không sinh nổi chút đau lòng.