Đội xe của Chung Duyên có tổng cộng hai mươi ba người, thêm bốn người bọn họ là hai mươi bảy người. Chia nhau ngồi trên ba chiếc xe thùng nhìn qua có lẽ là hàng quân dụng cùng hai chiếc việt dã đã qua cải tạo, mặc dù không tốt bằng hàng Tiêu Duy làm nhưng coi như cũng không tầm thường.
Bộ đàm bên người Chung Duyên được kết nối với xe việt dã mở đường "Đội trưởng, còn cách hai kilomet nữa sẽ tiến vào khu vực đông đúc."
Tiến vào khu vực đông đúc đồng nghĩa với việc đoạn đường tiếp theo đây bọn họ sẽ đối mặt với càng nhiều lây nhiễm thể, thậm chí còn sẽ gặp phải lây nhiễm thể dị biến như bọn họ ở tiệm sửa chữa ô tô kia.
Nói đến lây nhiễm thể dị biến này, Chung Duyên nói với cậu rằng từ sau cơn mưa kia có một số người lây nhiễm tiến hóa thành bộ dánh như vậy, phòng nghiên cứu của căn cứ gọi chúng là lây nhiễm thể cấp năm.
Để tiến hóa thành cấp năm, những lây nhiễm thể này buộc phải đạt được hai điều kiện đó là chưa "ăn" và chưa tiếp xúc nhiệt năng.
Số người lây nhiễm đạt được hai điều kiện này nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Đội của Chung Duyên bọn họ cũng gặp qua vài lần, lại thêm nhiều người nhiều mắt quan sát tốt nên hắn ta nói với cậu rằng bọn chúng mặc dù mạnh nhưng hơn ở chỗ có thể dùng súng đạn đối phó.
Cầm cây thương ngắn đã được chính mình dùng một gậy sắt khác thay thế phần cán, nâng nâng trong tay cảm nhận độ nặng của nó, qua đó Tạ Tiểu Mộc cảm thấy ít nhất nó tốt hơn gậy sắt lấy từ kệ hàng.
Đột nhiên có một vật thể màu đen mang theo xúc cảm lạnh lẽo của kim loại được ném vào lòng cậu, giật mình đón lấy nó thì thấy hóa ra là một trái lựu đạn.
Khó tin nhìn Chung Duyên, cậu hỏi "Tại sao lại đưa cho tôi?"
Chung Duyên không nhìn cậu mà kiểm tra trang bị trên người, thế nhưng qua âm điệu Tạ Tiểu Mộc có thể nghe ra tiếu âm trong đó "Cho cậu phòng thân đó."
Nhìn lựu đạn trong tay, Tạ Tiểu Mộc không khách khí đem nhét vào ba lô, nói "Cảm ơn."
Cậu biết thứ này hiện tại có bao nhiêu quý trọng, vì từ khi cuộc chiến kia xảy ra, quốc gia của bọn họ đã rất nhiều lần viện trợ vũ khí cho tiểu quốc kia.
Số vũ khí trong kho quân sự đều được xuất động, việc sản xuất vũ trang lại càng được đẩy lên cao nhưng dù thế cũng không bù được phần khuyết thiếu đó. Thậm chí Tạ Tiểu Mộc dám chắc chắn rằng đường dây vũ khí ngầm của Giang gia thời điểm trước khi dịch bệnh bùng phát còn hơn cả kho vũ khí của quốc gia.
Vì hiểu rõ điều này nên Tạ Tiểu Mộc rõ ràng những tổ đội thuộc căn cứ có người nắm quyền quản lý thuộc quân đội như Du Xuyên chắc chắn sẽ không được phân phát quá nhiều đạn dược. Vào thời điểm như hiện tại mà đối phương còn có thể đưa cho cậu phòng thân, như thế cậu đủ thấy người này có lẽ còn chưa bị mạt thế mài mòn nhân tính thành kẻ ích kỉ bo bo giữ mình.
Đợi sau khi đến được Du Xuyên, nếu có thể cậu sẽ lấy từ chỗ Túc ca chút đồ hồi đáp cho đối phương.
"Chuẩn bị tốt chưa?" Chung Duyên cười hỏi mọi người trong xe.
Tất cả mọi người đều nhất nhất cười đáp lại "Chuẩn bị tốt rồi đội trưởng!"
Xe di chuyển chậm lại, lây nhiễm thể vốn lác đác vài con dần trở nên đông hơn. Bọn chúng theo tiếng động cơ mà lũ lượt lao đến như thủy triều, sau cơn mưa tốc độ của bọn chúng nhanh hơn, sức bật lớn hơn nên không thể dùng tốc độ để cắt đuôi như trước kia.
Để hai đội viên kéo lại nóc xe kim loại, Chung Duyên cầm cung nỏ nhỏ gọn trong tay, hắn ta hướng mọi người nói "Không cần hao phí với bọn chúng, nhớ đùng quên trong khu vực mục tiêu còn rất nhiều kẻ đang nhăm nhe nhìn chằm chằm chúng ta."
Đội viên của Chung Duyên nhất nhất đáp lại hắn ta, Tạ Tiểu Mộc cũng nhỏ giọng đáp một tiếng rồi đi đến đuôi xe chỉ có phần chắn bên dưới mà thủ.
Cậu không có cung nỏ, chính bản thân cậu cũng không biết dùng thứ như thế nên bản thân tự nhận đến nơi này thủ vững, chặn lại những lây nhiễm thể có ý muốn xông vào.
Một thương đâm ra, tàn nhẫn đâm xuyên qua cổ một lấy nhiễm thể, dưới tốc độ của xe kéo lê nó khiến phần xương còn liền kia đều đứt gãy.
"Tiểu Tạ làm rất khá nha!" Chung Duyên liếc mắt nhìn toàn bộ động tác lưu loát của cậu thì cười nói.
Một đội viên khác đứng gần cậu cũng sang sảng nói "Đúng vậy. Vừa nhìn liền biết cậu chắc chắn là chịu cực chịu khổ không ít a."
Không đáp lại bọn họ, Tạ Tiểu Mộc tập trung tinh thần quan sát những lây nhiễm thể đang đuổi theo sau xe bọn họ. Từ ban nãy cậu đã cảm thấy có một tầm mắt quan sát bọn họ, bây giờ không chỉ có nhân loại sống sót có ý thức mà ngay cả lây nhiễm thể dị biến mới cũng đã có ý thức của riêng mình nên Tạ Tiểu Mộc không dám buông lỏng.
Đội xe của Chung Duyên dần tiến vào khu chợ công nhân. Cổng lớn chợ sớm đã đóng chặt khi lệnh phong tỏa được phát xuống, bọn họ đi đến cửa phụ hai bên hông chợ mà tiến vào.
Cửa lớn chỉ để che mắt, có một số cửa phụ mở ra để bán đồ cho những công nhân chưa chuẩn bị kịp để cách ly phong tỏa.
Ngoại trừ người lái xe cùng Khánh Gia bị thương thì tất cả mọi người xuống xe thanh lý lây nhiễm thể xung quanh mà tiến vào trong chợ, Chung Duyên nhanh chóng cho người hạ cửa cuốn xuống để ngăn chặn lây nhiếm thể tiến vào.
"Chia ra làm ba nhóm. Tôi sẽ đến khu thực phẩm khô, lão Chu mang người đi khu thực phẩm đông lạnh, còn Tiểu Anh mang theo người đến khu quần áo lấy những thứ cần lấy." Chung Duyên vừa nhanh gọn gϊếŧ những lây nhiễm thể vây đến vừa phân phó cho đội viên của mình.
Lão Chu là một nam nhân trung niên cường tráng, Tiểu Anh lại là một cô gái tóc ngắn anh khí đầy mình. Hai người nghe xong hắn ta phân phó liền dẫn người đi về hướng mục tiêu tổ mình tiếp nhận.
Tạ Tiểu Mộc tự nhiên chung tổ với nhóm Chung Duyên, tay liên tục vung thương gϊếŧ chết những lây nhiễm thể liên tục lao đến không thôi. Bước chân không ngừng theo sát đoàn đội phía trước, nhưng hàng mày nhíu chặt, ánh mắt liếc nhìn ra sau quan sát.
Cảm giác bị dõi mắt quan sát đó vẫn chưa hề biến mất... nó thậm chí còn khiến Tạ Tiểu Mộc cảm thấy càng thêm khó chịu.