Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế: Bệnh Độc C - X

Chương 62:

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Các anh em! Mau xem phía trước có phải là một căn nhà không a!" trong bộ đàm vang lên tiếng nói mang chút hưng phấn của Thái Thanh.

Tính theo thời gian thì lúc này mới chỉ hoàng hôn, thế nhưng mặt trời bị những cái cây cao lớn che phủ nên trước mắt bọn họ đã biến thành một mảnh tối đen. Dưới ánh đèn xe, mọi người căng mắt ra nhìn thì quả nhiên thấy được một kiến trúc hai tầng, xung quanh còn có một số tàn tích kiến trúc đã bị phá nát.

Phía trước chính là một căn nhà hai tầng bị một số cành cây phá vỡ tường mà xuyên qua, đây coi như là may mắn sau nhiều ngày màn trời chiếu đất của bọn họ.

Có người nhịn không được mà than "Cuối cùng cũng thấy một thứ gọi là nhà rồi!"

Nhà mặc dù nhỏ, bọn họ nhiều người miễn cưỡng chen vào có chút chật chội nhưng so ra nằm dưới nền đất lạnh lẽo ẩm ướt vẫn tốt hơn rất nhiều.

Một người khác cũng cười sang sảng mà nói "Đêm nay chúng ta liền không sợ đám muỗi bọ côn trùng kia nữa rồi!"

Một đám người mang theo biểu tình vui vẻ lái xe chạy đến căn nhà đó, dừng xe trước căn nhà, mọi người xuống xe mang theo đèn pin, người thì bắt đầu tra xét, người thì lấy gạo ra nấu chút cháo đặc ăn kèm với ít rau dưa muối.

Giang Hạo mang theo thần sắc âm trầm đi theo sau đòn người, hắn chẳng bời vì tìm thấy một căn nhà rách nát mà tâm tình thay đổi.

Đi cạnh hắn, Đường Trạch có lẽ là một trong những người hiểu rõ hắn nhất mà nhịn không được lên tiếng "Sếp, Tiểu Tạ dù sao cũng coi như có chút năng lực, lại thêm Lâm Tiến cùng Phụng Tiên đều là những người tài giỏi nên anh cũng thả lỏng một chút, không cần quá lo lắng."

Xếp Tạ Tiểu Mộc chung xe với hai người này vì rất lâu trước kia Giang gia đã sớm có ý định thu hai người này dưới trướng, thế nhưng ý định bất thành, dù thế thì việc nắm rõ năng lực của bọn họ thì coi như bọn họ rõ ràng.

Biết hai người kia là mặt hàng không dễ trêu vào, thế nhưng Giang Hạo không thể không nghĩ đến nếu như hai người này cũng thất thủ thì sao?

Trong xe đó còn có trẻ con và phụ nữ, hắn không dám chắc chắn, cũng không dám buông tâm.

Cháo rất nhanh nấu xong, mọi người chia nhau ra ngồi từng góc mà húp cháo, Thái Thanh ngồi trên ghế sofa bám bụi nhưng chất liệu êm ái làm cô cảm thấy không vấn đề gì, húp một miếng cháo nóng hổi, cô thỏa mãn nói "Thật sự là cảm giác lâu ngày chưa được hưởng thụ qua mà!"

Nhìn dáng vẻ này của cô, có người nhịn không được mà chẹp miệng nói "Lão đại, cô như thế có phải là quá dễ dàng thỏa mãn rồi hay không?!"

Liếc người vừa nói chuyện, cô quàng vai Trần Linh bên cạnh mà nói "Chị dâu nhà cậu ngồi bên cạnh tôi đây rồi, cậu nói tại sao tôi lại không dễ dàng thảo mãn đây?"

Nhìn cái dáng vẻ đó của cô, một đám nam nhân nhẫn nhịn lâu ngày đều nghiến răng ken két, các người mỹ nữ mỹ nữ đều về với nhau tỏ vẻ ta đây, đám anh em chúng tôi cũng không phải chỉ nhìn tường mà thỏa mãn.

Qua lại vài câu khiến không khí trong đoàn người dịu đi, mặc dù thời gian còn sớm nhưng bọn họ cần nghỉ sớm để dưỡng sức cho ngày mai hoặc đột biến xuất hiện.

Giang Hạo cùng Đường Trạch phân vào nhóm trực đêm giữa, hai người ngủ ba tiếng liền dậy thay ca cho nhóm đêm đầu.

Ngồi trên bậc thềm trước cửa căn nhà, mặc cho gió lạnh xuyên qua cơ thể thì hắn vẫn ngồi bất động ở đó, bên chân hắn chính là Ngốc Tử đã gầy đi rất nhiều.

Nó nằm sấp bên chân hắn, hai mắt nhắm nghiền nhưng đôi tai lại dựng thẳng khẽ động đậy tỏ rõ nó vẫn tỉnh, nó đang phòng bị.

Hạ mắt nhìn sinh vật với bộ lông bẩn thỉu đang nằm cạnh chân mình, trước mắt như hiện ra dáng vẻ người thanh niên mỗi lần đều bị chóc đến tức giận thở phì phì.

Xoa nhẹ cái đầu lông của nó, Giang Hạo khẽ giọng khàn đặc nói nhỏ với nó "Chắc hẳn mày cũng nhớ em ấy nhỉ?"

Nhìn chằm chằm màn đêm đen tối u tĩnh phủ đầy sự âm trầm cùng cô đơn, hắn tự hỏi tự đáp "Tao rất nhớ em ấy."

Cái đuôi lông của Ngốc Tử khẽ quét qua cánh tay hắn nhau đang an ủi hắn vậy. Nhưng dù thế cảm giác đau nhói từng trận kia, sự nhung nhớ và lo lắng kia vẫn làm lòng hắn sợ hãi.

Một người một chó cứ như thế yên tĩnh ngồi cạnh nhau đến khi sắp đến thời gian thay ca, Ngốc Tử vốn đang im lặng nằm sấp đột nhiên vùng dậy, nó gồng mình nhe răng xòa vuốt mà gầm gừ cảnh giác.

Giác quan động vật đặc biệt minh mẫn, Giang Hạo không nghi ngờ tại sao nơi chỉ có thực vật như thế này lại khiến nó phải cảnh giác như thế, hắn trực tiếp cầm chuông rung lên liên hồi cảnh báo những người đang đi tuần cùng đang ngủ say kia.

Thái Thanh nhanh chóng vùng dậy, trên giương mặt cô không có chút gì gọi là mơ màng, nhìn biểu hiện của Ngốc Tử cô cũng liền biết là có vấn đề.

"Tập trung phụ nữ cùng trẻ nhỏ lên xe, mọi người đi chuẩn bị vũ khí sẵn sàng chiến đâu!" Thái Thanh nghiêm giọng hạ lệnh.

Dưới mệnh lệnh của cô, một nhóm nam nhân dùng đèn pin soi đường đưa nhóm phụ nữ trẻ nhỏ lên xe, một nhóm khác thì chạy đến xe hàng lấy ra vũ khí đạn dược phân phát cho mọi người.

Ngồi xổm xuống cạnh Ngốc Tử, Giang Hạo trầm trầm dò hỏi "Ở nơi nào?"

Đôi tai dựng thẳng của nó động đậy thăm dò, rất nhanh nó hướng về phía sau căn nhà mà sủa liên hồi.

Ánh mắt mọi người đều đồng loạt theo hướng đó nhìn đến, tất cả vũ khí đều hướng về nơi đó mà sẵn sàng.

Thứ âm thầm lẩn trốn kia có lẽ cũng cảm thấy bọn họ đã phát hiện ra mình, nó không lẩn trốn nữa mà lộ ra thân thể của mình. Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của bọn họ, những dây leo mềm dẻo uấn éo to như con trăn khổng lồ xuất hiện, trên thân chúng có chi chít những cái miệng nhỏ với ba cái răng như răng cá mập, chúng cuồng ma loạn vũ mà chậm chạp đung đưa rồi chỉ trong chớp mắt đánh về phía bọn họ.

Sắc mặt mọi người nhất thời trắng bệch, bọn họ tản ra các hướng khác nhau tránh né dây leo quái dị đó, nơi Giang Hạo cùng Ngốc Tử vừa đứng vừa lúc chính là vị trí tấn công của thứ kia, hắn vừa tránh thoát liền lấy một trái lực đạn ra, rút chốt an toàn hướng vào cái miệng nhỏ kia ném tới.

Cố gắng chạy đi rời xa khỏi phạm vi sát thương của lựu đạn, chỉ trong vài giây ngắn ngủi một tiếng nổ kinh thiên liền phát ra, uy lực ngoài ý muốn nhỏ hơn tiêu chuẩn, thế nhưng bọn họ thấy được cái dây leo kia đã bị nổ gần đứt, nơi bị nổ còn vương ánh lửa hồng nóng rực làm ánh mắt bọn họ nhất thời cũng sáng lên.

Thực vật dù có bị bệnh độc thúc phát thành quái vật đi chăng nữa thì chúng vẫn mãi mãi có khắc tinh chính là lửa.
« Chương TrướcChương Tiếp »