Chương 59

Vung mạnh mã tấu trong tay chặt đứt một dây leo thô tráng như bắp chân người trưởng thành, nhìn nó chỉ mất vài phút liền khô lại thành một khúc củi đang bắt đầu bị mối mục.

Cả cơ thể đều được che chắn cẩn thận, Giang Hạo đưa mắt nhìn những thân cây đại thụ như đã sống vài trăm năm bao vây đoàn người bọn họ. Thế nhưng nếu người tinh tế một chút có thể nhận ra được trước kia chúng đều là những thực vật hình thường cao không quá đầu người mà thôi.

Vài hôm trước khi mưa tạnh bọn họ đã tiến vào Thạch Trấn, chỉ là không ngờ đến nơi vốn chỉ có đá mà chẳng mấy loài thực vật nào sinh sống nổi này lại biến thành một rừng rậm nguyên sinh.

Nhìn cảnh tượng đó ai trong bọn họ cũng đều phải lắp bắp kinh hãi, Thạch Trấn vốn xây dựng gần mỏ ngọc, xung quanh lại là đất đá khó gieo trồng vì đất ở đây có độ thấm nước rất kém do dưới đất có một tầng đá cháy.

Mưa liên tục nhiều ngày, nước mưa ô nhiễm không thoát được thành ra nơi nơi đều là nước đọng. Nhìn những cái cây kia, lại liên tưởng đến phương thức hoạt động của thực vật thì ngay cả người không thông minh đều có thể nhìn ra được bọn chúng đây là cũng đã nhiễm bệnh độc rồi.

Nhưng nhìn bọn chúng đều vẫn còn rất tươi tốt không có dấu hiệu mục nát gì liền có thể thấy được bọn chúng không giống người lây nhiễm và động vật lây nhiễm.

Tiếp tục phá bỏ những cành cây ngăn cản đường đi của đội xe đã được bọn họ cố tình giảm bớt còn lại không đến mười chiếc, Giang Hạo cảm thấy ít nhất khi đến nơi này điểm tốt duy nhất chính là hắn làm việc không ngừng nghỉ, mệt mỏi thẫm đẫm cơ thể có thể làm hắn nhất thời không bị nỗi sợ hãi luôn trực chờ nuốt lấy tinh thần mình quấy nhiễu.

Thái Thanh dẫn theo Trần Linh cả người đều được quần áo che chắn cẩn thận đi lại đây, hai người bọn họ vừa đi vừa chặt bỏ xuống những cành cây đã lại nhanh chóng vươn ra tới.

Bước chân lại gần Giang Hạo, Thái Thanh vung đao chặt xuống dây leo lại đang tiếp tục mọc ra, cô hít sâu một hơi, nói "Lão đại, tình hình hiện giờ có lẽ tốc độ của chúng ta sẽ bị chậm lại rất nhiều."

Không để ý đến lời Thái Thanh nói, hắn vẫn liên tục vung mã tấu sớm đã chẳng còn nhìn ra hình dạng mà chặt bỏ một cành cây to như bắp đùi mình vậy, thế nhưng chỉ hắn biết đôi môi bạc mỏng dưới lớp khăn kia sớm đã mím chặt đến trắng bệch.

Không chỉ riêng Giang Hạo, cảm xúc của Trần Linh từ lúc lạc mất Trần Ngang trở nên ủ rũ rất nhiều, dù cho tâm trí cô có trở thành một đứa trẻ thì cũng là một đứa trẻ sống hơn hai mươi năm thì làm sao không nghe hiểu ý Thái Thanh tìm hắn nói lời này.

Thường nói người ngốc nhìn người rất chuẩn, Trần Linh có thể dễ dàng nhìn ra Giang Hạo lúc này tâm tình đặc biệt không tốt, mặc dù bản thân cũng không tốt nhưng vẫn là nhịn không được an ủi một cậu "Trấn này không lớn, chúng ta đi nhiều ngày như thế nhất định chẳng bao lâu nữa liền đi qua rồi!"

Nhìn cái dáng vẻ đó của Trần Linh, Thái Thanh thật bất đắc dĩ mà khẽ lắc đầu, nói thì rất có lý, nhưng cô nương ngốc này nào nghĩ đến liệu ra khỏi trấn này còn có phải tiếp tục là rừng nữa hay không.

Nhưng Thái Thanh lại bất ngờ khi ngje thấy một tiếng ừ khẽ của Giang Hạo, này đây rõ ràng lão đại nhà cô cũng đang bắt đầu tự lừa mình dối người.

Cũng chẳng ai nói gì nữa, trời cũng đã sắp tới trưa rồi, bọn họ cần nhanh chân nhanh tay hơn nữa, nếu may mắn có thể tìm một căn nhà qua đêm, bằng không đêm nay liền phải ngủ ngoài trời.

***

Bốn người bọn họ đứng im bắt động nắm chặt vũ khí trong tay mà chuẩn bị tư thế sẵn sàng.

Đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào một lây nhiễm thể có đôi tay dài chấm đất cùng cái lưng còng và một con mèo lây nhiễm, bọn chúng chính là xông ra ngay khi bọn họ chật vật gϊếŧ chết lây nhiễm thể như khỉ con nhưng lại có tốc độ nhanh đến đáng sợ kia.

Vốn biết rõ trong phòng chờ nhỏ đó vẫn còn hai lây nhiễm thể, thế nhưng Tạ Tiểu Mộc lại không tưởng được là mãi đến khi bọn họ gϊếŧ chết đồng loại của nó rồi thì nó mới chịu xuất hiện.

Chúng vốn là cái xác mục rữa dễ dàng bị gϊếŧ chết lại kết hợp thành dị biến, bất ngờ kêu gọi nhau di tản thành đàn. Cơn mưa kia vừa rơi xuống liền trở nên nhanh hơn, cứng rắn hơn, với bản năng "ăn" lại là khi thấy đồ ăn trước mắt có thể nhẫn nhịn chờ thời cơ.

Lúc này đây Tạ Tiểu Mộc lại thấy chúng như sinh ra chút ít ý thức, ý thức giúp chúng thấy rằng để đồng loại lên trước tiêu hao bọn họ rồi mới xông ra, như thế liền có được thức ăn dễ dàng hơn.

Chúng giống như là một... giống loài mới đang trong quá trình tiến hóa.

Vào giây phút cậu nghĩ đến mấy từ này thì Lâm Tiến nhỏ giọng hô "Nó động!"

Ánh mắt cậu lại lần nữa tập trung vào thứ kia, quả nhiên nó thật sự động rồi.

Cái tay dài hơn một mét của nó với tốc độ khó mà thấy được vung về phía Phụng Tiên, nữ giới với cơ thể yếu ớt hơn nam nhân và kĩ năng tiên về xạ chiến.

Cô nàng này nói bản thân từng tham gia quân đội, hiển nhiên cũng không phải người tầm thường.

Mắt thấy đôi bàn tay với vuốt nhọn đen tuyền kia sắp cắt qua người cô thì cô bật nhảy lộn người ra sau mà hiểm hiểm thoát được một kích này. Ba người Tạ Tiểu Mộc thấy vậy thì những vũ khí tầm xa như cung nỏ đều lấy ra nhanh chóng tấn công nó, mũi tên liên tiếp bay đi nhưng chẳng khiến nó làm ra bất cứ hành động nào mà chỉ nhẹ nhàng vung cánh tay còn lại hất bay đám mũi tên đang bay đến.

Mũi tên cùng cánh tay nó va chạm phát ra tiếng kim loại bén nhọn, mũi tên bằng thép của bọn họ bị biến dạng nhưng cánh tay khô quắt chỉ có da bọc xương của đối phương lại chẳng có chút vết trầy xước nào cả.

Tay kia của nó vẫn tiếp tục tấn công Phụng Tiên sau một kích bất thành, dù thế nhưng vẫn không cản được nó quay đầu lại nhìn chằm chằm Tạ Tiểu Mộc rồi nhe ra hàm răng sắc nhọn ố vàng của mình mà... nở một nụ cười quái dị.