Khu biệt thự này nằm ở một nơi dân cư thưa thớt nên đoạn đường bọn họ đi qua rất vắng vẻ.
Những biệt thự xung quanh đều là kẻ không phải có tiền thì cũng có quyền, trên đường rời đi bọn họ cũng gặp những người khác vội vàng lái xe bỏ chạy.
Thành phố Lạc Hồ nằm ở gần vùng biên giới, khu biệt thự bọn họ ở lại nằm ở ngoại thành nên bây giờ muốn rời khỏi thành phố phải đi qua nội thành.
Bảng hiệu hai bên đường đã không còn ánh sáng đủ màu sắc, rác thải không ai dọn bị gió thổi bay đầy trời, xe cộ bị bỏ lại trên đường hết sức hỗn độn, nhà cửa hay cửa hàng hai bên đường đều đóng chặt.
Sắc mặt Tạ Tiểu Mộc tái xanh, trong thế giới vốn náo nhiệt chẳng kể ngày đêm nay lại yên tĩnh đến bất ngờ này cậu thấy đầy đường chính là những người bị nhiễm phải virus C - X.
Bọn chúng máy móc đi lại tìm kiếm hơi thở người sống làm con mồi, khi bọn họ phóng xe lướt qua thì những người bị lây nhiễm này vội ào qua do âm thanh động cơ.
Sắc da tím tái, đôi mắt trắng dã trợn trừng, đôi môi tím đen mở rộng lộ ra hàm răng vàng khè sắc nhọn bất thường.
Cả người bọn chúng hành động cứng ngắc nhưng lại điên loạn như chó dại, thậm chí trên người còn có dấu hiệu thối rữa như xác chết lâu ngày lại vẫn gầm gừ muốn cắn nuốt máu thịt người sống.
Từng khuôn mặt đáng sợ in lên mặt kính há ra cái miệng hôi thối như muốn cắn lấy miếng thịt trên người kẻ ngồi bên trong, thậm chí Tạ Tiểu Lục còn thấy trên kính chắn gió nhớp nháp thứ dịch màu trắng ngà từ tủy não, màu đỏ đen từ máu thịt và vài con ngươi đang thối rữa mắc kẹt ở cần gạt nước.
Như muốn tăng thêm sự kinh dị cho cậu mà có một chiếc siêu xe mui trần chạy phía trước bọn họ đột nhiên mất lái đâm thẳng vào một cửa tiệm cắt tóc bên đường rồi bắt đầu bốc cháy.
Qua kính chắn gió cậu thấy rõ ràng người lái xe là một cô gái, có lẽ khi nhận được tin tức phải rời đi cô ta còn đang trên chiếc giường êm ái chìm vào giấc ngủ nên trên người vẫn còn mặc chiếc váy ngủ bằng lụa.
Loại xe cô ta chạy là xe mui trần gầm thấp, khi chạy qua nhóm người lây nhiễm vây lấy thì bị móng vuốt sắc nhọn đến kì lạ của chúng cấu xuống một miếng thịt trên người cô ta rồi hưng phấn bỏ vào miệng nhai nuốt.
Bị đau cô gái đó trở nên hoảng loạn rồi từng kẻ lây nhiễm nhào vào xe bắt đầu cắn xé cô ta như đang nhấm nháp món ngon nào đó.
Chẳng thể chịu nổi nữa, cậu với tay ra sau lấy một cái túi nilông dốc ngược đồ vật bên trong ra rồi nôn vào trong.
Đến khi nôn hết mật xanh mật vàng cậu mới yếu ớt tựa lưng ra lưng ghế há miệng thở hồng hộc từng hơi như cá mắc cạn.
Giang Hạo đưa tay ra phía sau lấy một hộp sữa nhét vào lòng cậu, lãnh đạm nói " Nhắm mắt lại đi. "
Lần này Tạ Tiểu Mộc rất biết điều mà nghe lời, nhắm mắt lại chính là một mảnh tối đen, hiệu quả cách âm của xe rất tốt nên chỉ khi móng tay sắc nhọn cào vào cửa kính cậu mới nghe thấy.
Mười ba ngày...
Mười ba ngày trước cậu vẫn còn chạy ra ngoài ăn thứ thức ăn bị gọi là rác rưởi kia rồi mới chỉ gặp có hai người lây nhiễm nhưng hiện tại thì có lẽ cả thành phố này đều đã bị lây nhiễm.
Ác mộng tuyệt vọng đã đến và vây lấy bọn họ khiến người người đều lâm vào hoang mang lo sợ khó thoát ra.
Có lẽ lời dự báo tận thế sẽ đến là đúng... Chỉ là nó đến muộn hơn dự tính của nhân loại mà thôi.
Trong bóng tối, cậu yếu ớt hỏi hắn " Anh, chúng ta sẽ đi đâu?"
Giang Hạo chăm chú lái xe cán qua những kẻ cố chặn đường mà chạy về phía trước, hắn trầm giọng đáp " Thế lực của Giang gia chủ yếu ở phía Bắc và Tây, khi biến thể X chưa xuất hiện chúng thường sinh sôi trong nhiệt độ thấp nhưng biến thể X lại khác biệt mà sinh sôi trong nhiệt độ cao, thậm chí nhiệt năng cũng có thể khiến chúng biến dị ra biến thể khác. Hiện tại Giang Thiên có lẽ đã chạy đến vùng biên giới phía Bắc nên chúng ta cũng sẽ đến đó, nhiệt độ nơi đó luôn lạnh giá nên coi như là một nơi trú tốt. "
Một lời giải thích đầy đủ, có lẽ đây cũng là lời nói dài nhất mà người anh trai này nói từ khi hai người sống cùng nhau.
Thế nhưng nghe Giang Hạo nói cậu lại càng thấy hoang mang hơn " Anh! Lạc Hồ hình như là nằm gần vùng biên giới phía Nam phải hay không!?"
Bọn họ ở phía Nam nhưng đích đến lại ở phía Bắc, đây rốt cuộc là muốn liều mấy cái mạng vậy.
Hắn hiểu ý nghĩ của cậu, trong thoáng chốc cậu như nghe thấy một tiếng thở dài rất nhẹ rồi nghe thấy hắn nói.
" Tạ Tiểu Mộc! Bây giờ đã không còn như trước kia nữa rồi, C - X đã lây nhiễm cho hầu hết người trên thế giới, từ chính phủ, quân đội, bệnh viện hay là tất cả nhà máy sản xuất lương thực đều đã bị tê liệt."
" Cậu đọc nhiều tiểu thuyết về mạt thế như thế chắc hiểu những vấn đề này đại diện cho gì chứ?"
Mím chặt môi, Tạ Tiểu Mộc đương nhiên hiểu rõ, cậu rõ ràng rằng thế giới hòa bình đã biến mất mà thay thế bằng một tận thế chỉ có chạy trốn, đói khác và gϊếŧ chóc tàn nhẫn.
Xe vẫn tiếp tục chạy, vẫn mạnh mẽ xông lên cán qua tất cả kẻ có ý đồ với sự sống trong xe cho đến khi bình minh ló dạng.
Giang Hạo nhìn người đã ngủ quên bên cạnh, sắc mặt thoáng nét dịu dàng thì thầm " Thế giới này đã trở nên nguy hiểm, tôi chẳng biết liệu mình có thể bảo vệ cậu đến khi nào nên...cậu từ bây giờ phải học cách vung vũ khí bảo vệ chính mình. "
Thành phố Lạc Hồ không được tính là lớn nhưng cũng không tính là nhỏ, nếu ngày thường giao thông thuận lợi cũng phải đi mất vài tiếng mới có thể đi xuyên qua thành phố, nhưng với tình hình hiện tại thì điều đó là không thể.
Trời sáng rồi lại chuyển tối, bọn họ đã đi xe cả một ngày nên Giang Hạo đưa ra đề nghị đến một công viên xanh hóa ít người lui tới nghỉ ngời.
Người bị lây nhiễm thường sẽ tụ tập ở những nơi có hơi người nhiều mà công viên xanh hóa lại chỉ có buổi sáng hoặc chiều tối có mấy cụ già đi bộ nên coi như chẳng có mấy mùi hơi người.
Đường Trạch phá bỏ cửa phòng bảo vệ rồi bốn người bọn họ nhanh chóng chạy vào đóng cửa lại.
Đứng bên cạnh Giang Hạo, khóe miệng Tạ Tiểu Mộc thoáng run rẩy nhìn cái con Husky Ngốc Tử cũng theo vào đây.
Thật không hiểu là ai lúc chạy trốn còn mang theo con chó đáng ghét này nữa.