Vứt tờ khăn giấy trắng lấm tấm việt đen tanh hôi xuống đất, Giang Hạo hạ mắt nhìn Tạ Tiểu Mộc đang quan sát lưỡi đao wakizashi trong tay, hắn nói "Bọn chúng đang dần lộ ra bản năng."
Nhìn chằm chằm đốm lửa nhỏ trên đầu thuốc đang cháy, Thái Thanh nói "Nếu chúng chỉ đi riêng lẻ có lẽ không gây nguy hại gì, thế nhưng bọn chúng lại có tính quần thể thì thật sự đây là một vấn đề lớn chúng ta phải đối mặt."
Mạt thế bắt đầu, lây nhiễm thể dị biến vì sai lầm của bọn họ mà xuất hiện, thế nhưng bọn chúng chỉ là cá thể đơn lẻ hoặc vài ba con không đáng ngại.
Mạt thế đã sắp được hai tháng, lây nhiễm thể dị biến xuất hiện nhiều hơn, bọn chúng bắt đầu thích ứng và dần hiện ra bản năng giống loài.
Lây nhiễm thể cấp hai chỉ có lợi thế là sức bật và tốc độ, nếu chúng đơn lẻ thì chỉ cần là người có phản ứng tốt thì vẫn có thể dễ dàng đối phó. Thế nên chúng tụ lại thành một quần thể, những sinh vật không có ý thức này vì do đâu mà có thể tụ lại cùng nhau?
Vuốt nhẹ qua vết nứt rõ ràng trên thanh đao được rèn từ thép có độ tinh khiết cao, Tạ Tiểu Mộc nhìn hắn nói "Anh có nghĩ rằng bọn chúng đang dần hoàn thiện hay không?"
Hoàn thiện từ kết cấu cơ thể đến bản năng giống loài, chúng không chỉ đơn giản là dị biến, nói đúng hơn là chúng tiến hóa nhờ nhiệt năng.
Thử tưởng tượng ra viễn cảnh khi những cái xác vốn chỉ biết di động này sinh ra ý thức, không cần nghĩ mọi người cũng biết ngày tận diệt của nhân loại đã đến gần.
Đưa tay vuốt mặt, Thái Thanh buồn bực nói "Cái thế giới chết tiệt này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy!? Chỉ dịch bệnh hay người lây nghiễm chưa đủ hay sao mà còn sinh ra mấy cái dị biến chết tiệt này nữa chứ!"
Giang Hạo nhìn mặt đất đầy xương trắng dị dạng của lây nhiễm thể sau khi bị tiêu diệt còn tàn dư lại, hắn nói "Nếu chúng đang dần hoàn thiện, vậy thì những lây nhiễm thể dị biến khác sẽ hoàn thiện theo hướng nào? Chúng khác biệt nhau đến mức nào?"
Đem đao để vào trong xe, Tạ Tiểu Mộc ăn nốt nửa cái bánh bao cuối cùng, cậu nói "Khác biệt đến đâu thì chúng ta cũng không phải chuyên gia trong mấy vẫn đề nan giải này, em cảm thấy thôi thì đi đến đâu tính đến đó, hôm nay gặp phải bọn chúng coi như cũng rõ ràng cách chúng hoạt động một phần."
"Đúng vậy. Chúng ta cũng không thể nào nghĩ ra mấy vấn đề như thế được, vẫn là lo xem làm sao ăn no uống đủ a!" Trần Ngang từ xe của Thái Thanh đi ra, cậu ta nghe bọn họ nói chuyện xong cũng rất đồng tình với ý nghĩ của lão hữu.
Thở dài một hơi, cô đem đầu lọc vứt xuống đất rồi dùng mũi giày giẫm lên dập tắt đốm lửa nhỏ, cô nói "Cậu nói cũng không sai, vẫn là lo ăn lo uống thôi."
Mọi người trở về xe rồi chuẩn bị tiếp tục lên đường, qua khỏi khu công trường vắng vẻ, bọn họ càng tiến sâu vào trung tâm thành phố, lượng người lây nhiễm vây quanh bọn họ càng đông đến nghẹt thở.
Những chức năng tấn công của xe đều được bật hết ra, lưỡi cưa, gai đinh hay thậm chí thứ không tưởng được như phun sương axit cũng được Tiêu Dao gắn thêm.
Nhìn đến tình cảnh hơi nước từ hai bên hông xe là axit nồng độ vừa phải, tầng sương axit này tiếp xúc với cơ thể sớm đã mục rữa của người lây nhiễm thì khiến chúng càng mau chóng rữa ra.
Chóp mũi là mùi mục rưa hôi thối nồng nặc, trong tầm mắt là những bộ xương trắng vẫn còn nhúc nhích chất trông lên nhau.
Tạ Tiểu Mộc thầm cảm thán trong lòng, người nhà Phương Thống thật sự là thứ gì cũng có thể nghĩ ra.
Mục tiêu kho hàng đã ở ngay trước mắt, thế nhưng sắc trời cũng đã về chiều, bọn họ không dám mạo hiểm nên chọn một tòa kiến trúc phù hợp mà qua đêm tại đó.
Trời tối mặc dù người lây nhiễm sẽ trở nên chậm chạp hơn nhưng bọn chúng so với ban ngày lại càng có lực sát thương hơn.
Vì gần khu vực sầm uất nên nơi này gần như phủ kín người lây nhiễm, bọn họ lái xe lao thẳng vào một tòa nhà văn phòng.
Đại sảnh của tòa nhà này rất rộng, chứa một lần mười chiếc xe coi như vẫn đủ. Những hàng xe như một tấm lưới không để bọn họ người lây nhiễm xông vào, chém gϊếŧ những người lây nhiễm trong tòa nhà khi vừa nghe thấy tiếng động cơ liền điên cuồng xông ra.
Tạ Tiểu Mộc theo sát bước chân của Giang Hạo, phía sau cậu là Trần Ngang và Đường Trạch. Bọn họ tìm đến cầu thang thoát hiểm rồi chạy lên lầu, cẩn thận từng bước đi lên trên tầng, bọn họ thuận lợi đến được tầng ba, ở đây là một văn phòng làm việc, bên trong có hơn mười người lây nhiễm nhanh chóng bị những người đi trước giải quyết.
Mắt thấy cửa thoát hiểm được cẩn thận đóng lại, mọi người rốt cuộc cũng được thả lỏng phòng bị mà tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Ngồi trên mặt sàn lạnh lẽo phủ một tầng bụi bẩn, Tạ Tiểu Mộc tựa lưng vào bức tường vẫn còn vương chút mùi sơn, có lẽ trước khi bệnh độc bùng nổ thì nơi này mới được sơn lại đi.
Qua cửa sổ bằng kính, cậu quan sát thấy rõ ràng được vô vàn những cái đầu đen lúc nhúc đi chuyển phía dưới.
Gianh Hạo ngồi xuống bên cạnh cậu, hắn đem một viên xí muội đưa đến bên miệng cậu, nói "Là Trần Ngang tìm thấy trong ngăn kéo của một nhân viên."
Hé miệng ngậm lấy viên xí muội trong tay hắn, cậu tựa đầu vào vai hắn nhìn ánh chiều tà cam sắc đang khuất bóng sau những tòa nhà cao tầng của thành phố vốn chật chội lại nhộn nhịp này.
Tạ Tiểu Mộc nhịn không được mà nhỏ giọng than một tiếng "Nếu như bệnh độc không diễn ra thì tốt biết bao!"
Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen mềm mại của cậu, hắn hỏi cậu "Nếu như vẫn còn là thời bình, liệu em có dám đón nhận anh không?"
Mạt thế đến, người ta chỉ lo sợ và cầu sinh, bản tính xấu xa hay là mềm yếu hèn hạ của con người đều được bộ lộ ra huống bọn họ chỉ đơn giản là yêu đối phương mà thôi.
Thế nhưng thời bình lại khác, con người không phải lo sợ trước bất cứ mối đe dọa nào và mọi người luôn đi theo số đông, việc bọn họ đến với nhau là sai trái, sẽ bị trỉ trích hay thậm chí là kì thị.
Nếu như ai không đủ kiên định thì thật sự sẽ rất dễ dàng gục ngã và buông bỏ, Tạ Tiểu Mộc không biết được liệu lúc đó mình có đủ can đảm và kiên định hay không.
Thế nhưng lúc này cậu đã có dũng khí để yêu người đàn ông có cùng dòng máu với mình này, cậu đáp "Em không thể chắc kết quả lúc đó sẽ là gì. Nhưng mà quyết định hiện tại của mình em lại rất chắc chắn và rõ ràng, thậm chí em đã dám nói ra mình yêu anh rồi không phải hay sao."
Khóe môi Giang Hạo cong lên một nụ cười, dù mờ nhạt nhưng trong đó lại chất chứa đủ thứ tình cảm, hắn khẽ nói "Từ rất lâu anh đã luôn dõi theo em, yêu em một cách khó hiểu. Tiểu Mộc, em chính là một tia sáng nhỏ chiếu rọi trong đem đen để dẫn đường cho kẻ lạc lối là anh."
Là một vũng lầy tang hôi nơi u ám, hắn dõi mắt thấy một tia sáng nhỏ sinh ra dành cho mình. Sự xinh đẹp và ấm áp từ nơi đó làm hắn nhớ thương không muốn buông tay cho bất cứ ai chạm đến.