Chương 40:

Vùi mặt vào l*иg ngực rắn chắc của hắn, Tạ Tiểu Mộc cảm thấy mọi chuyện diễn ra có chút không được thật, thế nhưng cơ thể ấm áp cùng cảm giác còn sót lại như đang nhắc nhở cậu đây là sự thật.

Nhìn dáng vẻ cười ngốc nghếch này của cậu, Giang Hạo đặt lên trán cậu một nụ hôn, dịu dàng hỏi "Em chắc chắn sẽ không hối hận chứ?"

Ôm lấy hắn không buông tay, cậu gật đầu khẳng định đáp "Chắc chắn không!"

Trong lòng là bảo bối chính mình chỉ dám lém lút chạm đến khi đối phương ngủ say, cảm giác lúc này của Giang Hạo chính là vui mừng và mãn nguyện.

Hắn chưa từng nghĩ đến mình và cậu sẽ lại lưỡng tình tương duyệt và cũng chưa từng nghĩ tình cảm cấm kị của mình sẽ được đáp lại.

Nhìn vào đôi mắt trong veo của Tạ Tiểu Mộc, hắn nói với giọng trầm trầm từ tính nhưng phủ đầy chiếm hữu "Nếu em hối hận, tôi chắc chắn sẽ nuốt sống em!"

Đối diện đôi mắt đen như vực thẳm của Giang Hạo, cậu hôn lên chiếc cằm lún phún râu làm tăng thêm vẻ lười nhác cho hắn, cậu cười hỏi "Vậy nếu anh hối hận thì em nên làm gì đây!?"

Giữ chặt lấy gáy cậu, hắn ghé sát xuống nói "Em cứ việc moi tim tôi ra rồi ném cho chó ăn."

Nói xong hắn đặt lên môi cậu một nụ hôn, không giống khi ở khu nhà xưởng chỉ môi chạm môi, lần này hắn vươn ra đầu lưới trơn trượt ra cạy mở đôi môi cùng hàm răng tinh tế của cậu mà chui vào khoang miệng cậu khám phá từng ngóc ngách.

Tạ Tiểu Mộc cảm nhận rõ ràng cái lưỡi không an phận của hắn đang không ngừng đùa ngịch du tẩu khắp nơi, lưỡi cậu cũng bị câu lấy mà trêu chọc.

Môi lưỡi dao triền khiến lửa tình bốc cháy, Giang Hạo thoát ra từng kiện quần áo trên thân hai người bọn họ, đôi tay đầy vết chai mỏng bắt đầu du tẩu trên làn da trơn bóng mềm mại mà khám phá từng điểm ngạy cảm trên cơ thể cậu.

Từng trận sóng tình nóng rực đánh vào đại não làm đầu óc Tạ Tiểu Mộc trở nên mộng mị, cậu mặc cho hắn khám phá cơ thể mình rồi nghênh đón đối phương tiến vào.

Đau đớn và căng trướng, dù khó chịu nhưng dần dần cơ thể quen thuộc với vật đó của đối phương. Giữa hai bọn họ giao hòa với nhau, trao cho nhau sự nhiệt tình nóng bỏng khiến người ta phải chìm đắm trong đấy.

Chẳng biết là do đau đớn khi nơi tư mật bị xé rách hay khoảng trống trong lòng được lấp đầy khiến bản thân thấy hạnh phúc, cậu chỉ biết lúc này trước mắt mông lung một tầng hơi nước, cậu nhịn không được mà bật khóc thành tiếng.

Ôm chặt cậu trong lòng, Giang Hạo nuốt lấy từng giọt nước mắt của cậu, giọng nói khàn khàn thủ thỉ bên tai cậu "Rất đau sao?"

Khẽ nấc, cậu lắc đầu nói "Không đau."

Hôn lên chiếc cổ thon dài của cậu, hắn để lại trên đó dấu vết đỏ tươi đầy ái muội "Vậy tại sao em lại khóc?"

Ôm chặt lấy tấm lưng rộng lớn của hắn, cậu hức một tiếng rồi nói "Anh trai quá nhiệt tình, em chịu không nổi a!"

Vốn còn đang đau lòng đứa nhỏ này, thế nhưng nghe lời tự mình tìm vui trong đau khổ này của cậu thì hắn bỏ qua ý định tha cho cậu.

Cắn cắn vành tai vì bị kí©h thí©ɧ mà đỏ bừng, hắn đột nhiên tăng lực độ làm cậu bật thốt lời rêи ɾỉ.

Hơi thở nóng hổi phả bên tai khiến cậu thấy vừa ngứa lại vừa nhột, hắn nói "Nếu vậy anh trai sẽ nhiệt tình hơn nữa."

***

Sau hai ngày nằm im bất động trên giường, hôm nay rốt cuộc Tạ Tiểu Mộc cũng có thể xuống giường đi lại.

Nhìn dáng vẻ hồn xác mỗi thứ một nơi này của cậu, Trần Ngang rất không khách khí mà ha hả cười lớn "Tao bảo rồi, mày chính là có tố chất làm một tiểu thụ. Mày cứ không tin đi, cứ nói mình thẳng đi!"

Quàng tay kẹp chặt cổ cậu ta, Tạ Tiểu Mộc nghiến răng nói "Còn hơn thứ tiểu thụ giác ngộ sớm mà không có người rước như mày!"

Thoát ra khỏi kìm kẹp của cậu, Trần Ngang tiến sát lại, mang vẻ mặt hóng hớt hỏi "Nói thật đi. Cảm giác lần đầu thế nào?"

Liếc nhìn cậu ta, cậu chẹp miệng nói "Ở cùng mày có một nam nhân cường tráng khỏe mạnh đấy. Chạy vào tự lột sạch rồi quỳ xuống cầu xin Đường ca ăn mày, tao chắc chắn lúc đó mày không cần hỏi tao cũng biết cảm giác lúc ấy nó ra làm sao!"

Nhìn vẻ mặt trêu tức của Tạ Tiểu Mộc, Trần Ngang tức giận chỉ tay mắng cậu "Mày nghĩ hay nhỉ!? Tao đây có đói khát cũng quyết giữ liêm sỉ nhá!"

Thái Thanh không biết từ khi nào im hơi lặng tiếng xuất hiện phía sau cậu ta, cô đưa tay quàng cổ cậu ta, nói "Em vợ à, liêm sỉ gì giờ này nữa a. Đến, chỗ chị đây có rất nhiều nam nhân cường tráng khỏe mạnh, tiểu đệ bao cao to! Chị đây cho cậu tự mình chọn, vừa ý ai liền đem đi cọ rửa sạch sẽ đặt lên giường cho cậu từ từ thưởng thức!"

Nháy mắt với Trấn Ngang, cô cười nói "Thế nào!? Được không!?"

Trần Ngang tức đến thở hồng hộc, hai kẻ này rõ ràng chính muốn chọc cậu ta tức đến chết đây mà.

Không thèm để ý đến hai kẻ trời đánh này nữa, cậu ta vẫn là đi tìm Đường Trạch học cận chiến thì hơn.

Nhìn bóng dáng nhanh chóng bỏ chạy của cậu ta, Thái Thanh cười lắc đầu, cô cong mi mắt đưa mắt nhìn qua Tạ Tiểu Mộc đang mất tự nhiên bên cạnh.

Cô cười cười vỗ vai cậu, nói "Thời thế hiện tại đã rất loạn, chẳng ai biết liệu mình có thể cố gắng sống sót đến bao lâu. Có thể ngày mai một trong chúng ta sẽ trở thành người lây nhiễm rồi bị chính đồng đội mình gϊếŧ chết."

Nhìn bãi đất trống vắng vẻ không một bóng người, cô nói tiếp "May mắn thì hai người có thể cùng nhau chết, kém may mắn một chút thì lại cách biệt âm dương."

Đưa tay xoa đầu cậu, nói "Chị Thái coi cậu như em trai mình vậy, chuyện của cậu với lão đại chị chỉ lo cho mỗi cậu mà thôi. Cậu từ đầu chỉ là một người bình thường không dính dáng gì đến cái đầm lầy này cả, mạt thế dù đáng sợ nhưng chỉ cần dám vung vũ khí đều có thể sinh tồn. Nhưng lão đại vẫn một mực giữ cậu bên người bảo vệ, dù cho hiện tại cậu đủ dũng khí đối đầu với người lây nhiễm hay lây nhiễm thể dị biến thì chị vẫn sợ khi mất đi lão đại cậu sẽ suy bại."

Từ lần đầu gặp mặt, Tạ Tiểu Mộc có thể dễ dàng nhận ra Thái Thanh đối mình rất tốt, cậu biết cô luôn xem mình như đứa trẻ trong nhà cần người quan tâm, cũng hiểu được lo lắng của cô hiện tại.

Cậu gật đầu nói "Em sẽ không suy sụp đâu."

Vì em sẽ không để anh trai rời đi một mình, lời này cậu không hề nói ra mà chỉ nhủ thầm ở trong lòng mà thôi.