Đàn sói này có quy mô vừa, chúng nó có khoảng chừng hơn hai mươi con. Nếu như ở trạng thái bình thường thì khi bị thương chúng sẽ sớm rút lui, nhưng lúc này chúng lại không hề bình thường.
Dù cho viên đạn có bay qua phá nát thân thể chúng thì chúng vẫn sẽ chẳng cảm nhận được gì mà vẫn chấp nhất đuổi theo thứ mùi hương khiến chúng đói khát.
Tạ Tiểu Mộc đã nạp ổ đạn rất nhiều lần, đạn bắn ra cũng chẳng dưới trăm viên nhưng đàn sói vẫn còn vài con. Lắc lắc cái tay bị súng chấn đến tê dại mất đi cảm giác, cậu cố để tay mình không run rẩy nhắm vào đầu một con sói đã mất một chân đang tiến sát đến mạng trái xe sau.
Viên đạn lóe lên phóng ra, chỉ trong chớp mắt đâm xuyên qua xương sọ đi vào bộ não đầy dịch trắng phá hủy trung khu thần kinh.
Vai phải ban ngày bị đυ.ng lúc này chịu ảnh hưởng mà càng thêm đau đớn, Tạ Tiểu Mộc không rõ tình huống cánh tay mình ra sao nhưng cậu cảm thấy mình không nên tiếp tục nổ súng nữa.
Cầm lấy bộ đàm gọi cho xe sau " Trần Ngang! Mấy con còn lại mày lo liệu đi, tao rút đây!"
Đầu bên kia nhanh chóng vang lên tiếng la hét của cậu ta " Mày nhanh cút lại cho tao! Mày chán sống hay sao mà để tao giải quyết chúng nó hả!?"
Thế nhưng Tạ Tiểu Mộc chẳng còn dư hơi sức đáp lại cậu ta, cậu trực tiếp tắt bộ đàm rồi cởi bỏ áo khoác, vén tay áo phông bên phải lên lộ ra phần bả vai cùng bắp tay tím đen đã có dấu hiệu sưng tấy.
Giang Hạo liếc mắt nhìn thì cũng không khỏi nhíu chặt lông mày, rất rõ ràng là vai cậu bị chấn thương không hề nhẹ.
" Ở đằng sau có hộp đồ cứu thương, bên trong có miếng dán giảm đau. "
Nghe hắn nói, cậu nghiêng người ra sau tìm xem hộp đồ cứu thương ở đâu thì đằng sau vang lên một hồi âm thanh chấn động. Vội ngước đầu lên nhìn thì thấy xe của Đường Trạch đã bị đυ.ng ngã lăn ra khỏi đường mà đập vào thân cây thô tráng khiến thân xe biến dạng.
Giang Hạo nhanh chóng cho xe dừng lại, hai người bọn họ thấy không còn con sói nào theo sau thì cầm theo súng và vũ khí xuống xe xem tình hình.
Nơi bị va đập đến biến dạng là phần sau xe bọn họ dùng để chứa đồ, lúc cậu và hắn chạy đến thì Trần Ngang cùng Trần Linh cả người trầy trật đầy vết thương đang kéo Đường Trạch hôn mê ra khỏi ghế lái.
Giang Hạo đi đến kéo anh lên lưng, trầm giọng vội nói " Nhanh đến xe phía trước. "
Chẳng ai nói lời nào mà vội nhanh chân chạy đi, thứ vừa rồi có thể dễ dàng đυ.ng ngã một chiếc xe, không cần nghĩ cũng dễ dàng nhận ra đó là một con vật có thể hình lớn.
Như chứng minh cho suy nghĩ của bọn họ, một bóng dáng cao lớn cùng tiếng gầm gừ rung động lòng người hiện ra, Tạ Tiểu Mộc quay đầu liếc nhìn thì lòng lạnh lẽo hẳn.
Đó là một con gấu lớn! Lúc này đột nhiên cậu sinh ra cảm giác ông anh trai nhà mình là một tên miệng quạ đen!
Con gấu kia thân hình to lớn nặng nề nhưng di chuyển của nó không hề chậm, Giang Hạo vừa mới đem Đường Trạch nhét vào ghế sau thì nó đã sắp đuổi đến.
Dưới thân hình cao to đó, một cảm giác áp bách khi đứng trước thứ sức mạnh vượt xa mình lan tràn trong lòng bọn họ.
Tạ Tiểu Mộc nuốt nước bọt, giơ lên súng trong tay không nghĩ ngợi mà điên cuồng xả súng.
Giang Hạo vốn muốn ngăn cậu nhưng nghĩ lại vẫn không nói gì, sắc mặt hắn không chút thay đổi mà lấy từ gầm xe ra một khẩu súng máy làm Trần Ngang vốn đang sợ hãi suýt chút hô to.
Thế nhưng điều bất ngờ lại xảy ra, viên đạn Tạ Tiểu Mộc bắn ra dăm vào tay gấu khiến máu tươi chảy ra, nó bị ăn đau mà ngừng lại bước tiến gầm gừ đầy tức giận.
Cậu ngạc nhiên bật thốt " Nó là dã thú bình thường!?"
Trần Ngang nhìn súng trong tay cậu ngừng bắn thì sốt ruột nói " Mày quản nó có bình thường không làm gì! Nhanh bắn đi! Bằng không lúc nữa là chúng ta không bình thướng đâu!"
Nhìn con gấu đang gầm gừ đầy tức giận đe dọa bọn họ, Tạ Tiểu Mộc biết lúc này cậu không cần phải suy nghĩ mấy vẫn đề như vậy nên định giơ súng xả đạn một lần nữa.
Thế nhưng giữa vật sống bình thường và lây nhiễm thể vẫn có một số sự khác biệt rất rõ ràng. Lây nhiễm thể sẽ không có bất cứ cảm giác gì ngoài đói khát và ham muốn máu thịt. Nhưng vật sống bình thường lại biết đau, biết mệt, biết sợ hãi và biết thứ gì đe dọa đến chúng.
Khi lòng súng máy quay về phái nó, con gấu kia đã cảm nhận được sự nguy hiểm từ thứ kim loại lạnh lẽo này mà dừng lại bước tiến của mình, thậm chí nó còn đắn đo mà lùi lại bước chân.
Thấy thế thì Giang Hạo nheo mắt lại nói " Nhanh lên xe. "
Trận Ngang nghe hắn nói thì vội đẩy Trần Linh cùng Ngốc Tử lên xe, thế nhưng chiếc việt dã này có không gian nhỏ hơn SUV, nếu chỉ chứa thêm ba người một chó bọn họ thì vẫn còn tốt nhưng lúc này trong xe còn có cả vật tư của bọn họ.
Nhìn thấy sự khó xử của cậu ta, Tạ Tiểu Mộc chẳng chút nghĩ ngợi mà cắn răng lấy bớt một phần vật tư ra, trong xe ngoại trừ ít bánh quy nén thì cũng chỉ có nước uống và xăng xe.
Cậu cùng Trần Ngang nhanh chóng lên xe rồi quay qua gọi hắn " Anh, nhanh đi thôi!"
Giang Hạo đặt súng trên giá đỡ, để lòng súng nhắm vào con gấu khiến nó cảm thấy bị đe dọa mà lùi bước muốn bỏ chạy.
Lúc này hắn mới bỏ lại súng máy nhảy lên xe bắt đầu lao vυ"t đi, bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Quay đầu nhìn lại bóng dáng to lớn đã khuất trong bóng tối, Tạ Tiểu Mộc lau đi mồ hôi lầm tấm trên trán mà thở hắt ra " Đường rừng thật sự là một nơi không nên đi mà!"
Trần Ngang lúc này không như mọi khi đôi co với cậu mà vạch quần áo Đường Trạch ra xem xét, gáy anh ta bị va đập mạnh mà dẫn đến hôn mê, gò má trái bị kính vỡ cắt qua tạo thành một vết thương dài nhưng không sâu, trán bị đạp vào vô lăng mà toác ra chạy máu.
Nghiêm trọng nhất có lẽ chính là tay phải bị kính chắn gió trong lúc va đập vỡ ra mà đâm xuyên.
Nhìn bàn tay của Đường Trạch, Trần Ngang có chút lo lắng. Nếu là trước kia thì với vết thương như này cũng chẳng khiến cậu ta lo lắng nhưng hiện trạng thế giới bây giờ thì lại là một điều đáng lo ngại.