- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Mạt Thế
- Mạt Thế: Bệnh Độc C - X
- Chương 25:
Mạt Thế: Bệnh Độc C - X
Chương 25:
Ngủ một giấc đến nửa đêm, Tạ Tiểu Mộc tự mình tỉnh dậy chui ra khỏi xe cùng Giang Hạo thay ca cho Trần Ngang và Đường Trạch.
Chỉ là vừa thì mặt ra thì suýt bị cảnh trước mắt làm cho trượt chân té ngửa, may mắn hắn đi phía sau đỡ được cậu chứ bằng không là bất tỉnh luôn.
Chớp chớp mắt nhìn hảo huynh đệ Trần Ngang nhà mình đang thật tự nhiên tựa vào người trợ lý Đường mà ngủ đến ngáy o o. Cậu cảm thấy mình phải xuống xe lại lần nữa, hình như cậu xuống xe sai cách rồi.
Nhẹ xoa đầu tóc bồng bềnh của cậu, Giang Hạo giọng ngậm ý cười nói khẽ " Nhanh đi thay cho bọn họ thôi. "
Trợn mắt nhìn Trần Ngang bị ôm đi, lòng Tạ Tiểu Mộc lúc này trăm mối ngổn ngang như thể con trai ế ẩm trong nhà rốt cuộc có người chịu lấy rồi vậy.
Lòng cậu nghĩ gì đều viết hết ra mặt, Giang Hạo nhìn qua liền rõ cậu đang nghĩ gì mà lên tiếng bình ổn lại tâm tư loạn bay của cậu.
" Bọn họ vẫn chưa có chuyện gì. "
Tạ Tiểu Mộc ngu ngơ hả một tiếng quay qua nhìn hắn, liếc mắt nhìn cậu một cái thì hắn đưa tay lấy từ túi áo ra một viên kẹo sữa được gói bằng giấy.
Ngón tay tinh tế lột bỏ giấy gói rồi đem viên kẹo màu trắng thơm nồng hương sữa nhét vào miệng cậu. Đầu ngón tay khẽ vuốt ve như lần nữa cảm nhận sự mềm mại nơi vừa lướt qua, Giang Hạo cụp mắt hờ hững nói.
" Đường Trạch cùng Trần Ngang coi như hiện tại có nảy sinh chuyện gì thì cũng chỉ là có thiện cảm với đối phương, nếu muốn tiến xa hơn thì vẫn còn rất sớm để nói. "
Dùng đầu lưỡi đẩy đẩy viên kẹo ngọt ngào, Tạ Tiểu Mộc coi như đã hiểu ý hắn tại sao lại nói "chưa có chuyện gì" rồi.
Chỉ là cậu có chút không ngờ a.
" Anh, em nghĩ người như anh sẽ chẳng bao giờ để ý đến mấy thứ chuyện như này chứ!" cậu cười nói.
Đem vứt vỏ kẹo vào đống lửa đang cháy, Giang Hạo nhàn nhạt nói " Nhìn nhiều hiểu nhiều. "
Chẹp chẹp miệng nhấm nháp vị kẹo sữa, lòng cậu thầm than anh trai thật phi thường, cái thứ như tình cảm này bất định như thế cũng có thể nhìn hiểu a.
Không khí giữa hai người bọn họ lại chìm vào yên tĩnh, trong đêm đen ngoài tiếng lửa tí tách cháy thì chỉ có tiếng gió lướt qua cành cây bụi cỏ vang lên từng hồi tiếng xào xạc.
Cả hai cứ ngồi như thế đến khi dương quang nơi chân trời dần hiện rồi xua tan đi bóng đêm u lãnh, những người còn ngủ đều thức giấc. Bọn họ giải quyết bữa sáng bằng bánh quy thu được và ít nước lọc rồi tiếp tục lên đường.
Trời vừa sáng thì bọn họ lên xe khởi hành, Tạ Tiểu Mộc nhìn con đường bị tán cây phủ bóng âm u như đường hầm trước mắt mà lòng cũng thấy lạnh theo nó.
Nhiệt độ trong rừng so với bên ngoài thật sự là mát mẻ hơn rất nhiều, thế nhưng nó quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngoại trừ tiếng thở của bản thân, tiếng động cơ xe chạy thì cũng chỉ có tiếng gió rít gào.
Không chịu nổi được bầu không khí hiện tại, Tạ Tiểu Mộc cầm bộ đàm đi kiếm chuyện với Trần Ngang.
" Này, tao đột nhiên thấy nơi này thật sự là yêu khí rất nặng đó!"
Bên kia cũng nhanh chóng đáp lại cậu " Tao đã nói mà mày cứ không tin cơ! Hừ! Giờ mới thấy sợ!"
Cảm thấy cách phân sự chú ý như thế này hai bên cùng có lời, rất tốt. Nhưng mà tâm bất an trong lòng cậu vẫn liên tục rung lên làm cậu thấy không được an ổn.
Ngay khi cậu vừa mở miệng muốn nói gì đó thì một tiếng rầm trầm đυ.c vang bên tai, chiếc xe đang lao nhanh cũng bị đυ.ng đến nghiêng suýt ngã ra khỏi đường nhưng may mắn Giang Hạo chuyển lái khiến trọng tâm xe ổn định lại.
Nhưng dù như thế thì Tạ Tiểu Mộc cũng không được coi là may mắn, lúc xe bị tấn công cậu ngã về ghế lái thì không sao, nhưng lúc xe chuyển trọng tâm thì cậu theo quán tính mà về lại chỗ cũ.
Vai phải bị đυ.ng vào cửa xe đến đau nhức, trán thì đập vào cửa kính đến toác đầu chảy máu. Nhưng điều đó không đáng sợ bằng việc có một bộ vuốt thú sắc nhọn đâm xuyên qua kính xe chỉ cách đầu cậu nửa gang tay.
Qua lớp da lông gần móng vuốt cậu có thể mơ hồ đoán ra được đây là một con hổ, dù xe bị đυ.ng nhưng vẫn đang chạy, con hổ đó vẫn chưa rút móng vuốt của mình ra mà bị kéo theo đến khi xe dùng lại.
Mà khi xe dừng lại hẳn thì cũng là lúc bọn họ thấy rõ diện mạo của con hổ này, cơ thể to lớn nhưng chỉ có da và xương, răng nanh và móng vuốt vừa dài vừa sắc nhọn một cách kì lạ, đôi mắt trầm đυ.c cùng cái miệng chảy ra thứ dịch vàng hôi thối.
Nó là một lây nhiễm thể, nhưng nó không giống người lây nhiễm ở chỗ tình trạng cơ thể được bảo tồn tốt hơn và các cơ năng của cơ thể không bị ảnh hưởng... thậm chí còn mạnh hơn trước kia.
Nhìn cái móng kia từ từ được rút ra, Tạ Tiểu Mộc thầm hít lấy một hơi khí lạnh.
Bộ đàm vẫn chưa tắt, lúc này nó vang lên tiếng chửi thế của Trần Ngang cùng tiếng kêu ăng ẳng đầy sợ hãi của Ngốc Tử.
Sự run sợ trong lòng cậu cũng bởi vậy mà thoáng vơi đi một nửa, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu buông lỏng phòng bị với con hổ đang lượn lờ quanh xe bọn họ.
Đột nhiên một bàn tay vươn tới trước mặt cậu, một thứ chất vải mềm mại đặt lên trán mới khiến cậu giật mình bởi cảm giác bỏng rát và chất lỏng màu đỏ tươi ấm nóng vẫn đang chảy xuôi theo gò má xuống.
Sắc mặt Giang Hạo lúc này cực kì không tốt, cả người hắn đều phủ trong cảm giác âm trầm khiến người khó thở nhưng giọng nói bên tai cậu lại đầy ý lo lắng.
" Tự cầm máu cho mình đi. "
Tạ Tiểu Mộc đưa tay vịn lấy cái khăn trên trán rồi tiện lấy một đoạn băng keo dính kín nó lại, ở một nơi có hoàn cảnh không rõ thế này thì việc cậu để miệng vết thương tiếp xúc với bên ngoài quá mức nguy hiểm.
Bọn họ dõi mắt quan sát con hổ kia, nó cũng đưa mắt quan sát bọn họ. Dù trung khu thần kinh bị bệnh độc ăn mòn chiếm lấy, nhưng bản năng mạnh mẽ không biến chúng trở thành một lây nhiễm thể điên loạn chỉ biết ăn.
Từ động tác của nó Giang Hạo có thể nhận ra nó đang nôn nóng, có lẽ mùi vị máu của Tạ Tiểu Mộc đang kí©h thí©ɧ nó lao đến.
Thế nhưng nó vẫn có thể nhẫn nhịn mà chờ đợi cơ hội, từ những thứ bọn họ quan sát được thì có thể thấy bệnh độc này có sự tương thích với động vật.
Lấy từ dưới gầm ghế ra một trái lựu đạn, Giang Hạo trong ánh mắt khó tin của Tạ Tiểu Mộc mà ném về phía con hổ.
" Anh! Làm vậy không tốt!" cậu hốt hoảng hô.
Thế nhưng lúc này đã muộn, lựu đạn đã rút chốt an toàn, nó rời tay Giang Hạo mà hướng con hổ bay đi.
Vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, hắn muốn biết rõ xem rốt cuộc muốn diệt một lây nhiễm thể động vật thì nên làm như thế nào và chúng có khác biệt bao nhiêu với người lây nhiễm.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Mạt Thế
- Mạt Thế: Bệnh Độc C - X
- Chương 25: