Chương 17:

Tẩy rửa xong một thân tro bụi làm cho nhóm năm người một chó bọn họ ai nấy đều thấy nhẹ nhàng, khoan khoái.

Cắn một miếng bánh quy nén khô khốc, Tạ Tiểu Mộc nhai rộp rộp mấy cái rồi uống một ngụm nước cho bánh mềm mới nuốt xuống.

Cứ lập đi lập lại mấy lần cho đến khi cảm thấy no bụng mới thôi, cậu lén đưa mắt nhìn Giang Hạo vẫn đang bình thản ăn như thể trong tay không phải là bánh quy nén vừa khô vừa cứng.

Mọi người rất nhanh đã ăn xong, Giang Hạo nhìn trời thấy cũng không còn sớm nên bọn họ nhanh chóng trở lại nhà nghỉ.

Trong phòng ngoại trừ một cái giường lớn thì chỉ có một cái sofa, Trần Linh là cô gái duy nhất trong bọn họ, dáng người nhỏ nên ủy khuất nằm sofa coi như vẫn rất thoải mái.

Cái giường lớn thì bốn tên nam nhân trưởng thành nằm ngang lại coi như miễn cưỡng mà đủ chỗ, duy chỉ có Ngốc Tử chỉ có thể nằm trên sàn nhà đẩy bụi bẩn.

May còn có Trần Ngang chó chê mèo ghét lấy khăn tắm của nhà nghỉ lót cho nó nằm chứ bằng không công sức tắm rửa cho nó của Tạ Tiểu Mộc lại đem đổ sông đổ biển.

Bị Giang Hạo xếp vào trong cùng nằm, Tạ Tiểu Mộc dán sát lưng vào tường nằm nhìn góc nghiêng của anh trai nhà mình.

Không thể không nói Giang gia bên trong ai cũng điên nhưng bên ngoài ai cũng có túi da đặc biệt đẹp mắt. Nếu nói Tạ Tiểu Mộc giống mẹ nhiều hơn nên có đường nét thanh tú mềm mại thì Giang Hạo chính là có khuôn mặt góc cạnh, môi bạc mỏng, sống mũi cao thẳng, mày kiếm, mắt hẹp dài, đuôi mắt sắc bén chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ khiến người khác sợ hãi.

Tỷ lệ cơ thể cũng vô cùng hoàn mỹ, cậu chẳng dám ngoa chứ đây chính là điển hình của nam chính ngôn tình của nữ sinh, hình tượng lão công của hủ nữ.

Đang tỉ mỉ nhìn đến từng lông tơ kẽ tóc trên mặt anh trai mình thì một bàn tay dày rộng đột nhiên vươn tới che đi đôi mắt cậu, bóng tối che phủ mắt cậu, giọng nói trầm thấp theo từng đợt hơi lóng vang bên tai.

" Rất đẹp sao?"

Bị sắc đẹp che mờ lý trí, Tạ Tiểu Mộc chưa kịp hồi hồn mà thành thật đáp " Đặc biệt đẹp mắt!"

Giọng nói Giang Họa thoáng ý cười, nói " Thích không?"

Miệng nhanh hơn não, cậu đáp " Thích!"

Lời ra đến cửa miệng rồi Tạ Tiểu Mộc mới nhận ra mình nói hớ rồi, trong bóng đêm khuôn mặt cậu thoáng chốc đỏ bừa vì ngại ngùng.

Thật sự là muốn đào một cái hố tự chôn mình mà.

Ngay khi cậu quẫn bách không biết nên làm sao thì hắn nói " Ngủ đi, mai chúng ta còn phải lên đường. "

Nói thế nhưng bàn tay che mắt cậu lại chẳng rời đi, không biết có phải cậu nghe nhầm hay không nhưng trong giọng nói của hắn như có ý gì đó yêu chiều vậy.

Trong bóng tối, Trần Ngang nằm ở ngoài cùng nhìn đủ, nghe đủ đang nhịn cười đến hai vai run rẩy làm cho Đường Trạch nằm giữa Giang Hạo và cậu ta không khỏi khó hiểu nhỏ giọng hỏi.

" Cậu bệnh à?"

Nhịn xuống xúc động trong lòng, Trần Ngang dằn xuống con sâu hủ trong mình mà nhỏ giọng đáp lại " Không có, chúng ta nhanh ngủ thôi a!"

***

Đêm nay như đã định trước là một đêm không yên bình, nửa đêm khi mọi người đang chìm trong giấc ngủ thì tầng trên đột nhiên vang lên từng trận tiếng thét thảm thiết rồi từng hồi bước chân hỗn loạn chạy từ trên xuống.

Tạ Tiểu Mộc bị âm thanh hỗn loạn bên ngoài làm bừng tỉnh, cậu vuốt mặt cố làm mình tỉnh táo lại rồi hỏi hắn " Anh, có chuyện gì vậy?"

Giang Hạo cùng Đường Trạch chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào mà quần áo đều đã mặc xong rồi, Đường Trạch hé cửa nhìn ra ngoài thì thấy rõ ràng những người sống sót trong căn nhà nghỉ này đang hoảng loạn từ trên tầng chạy xuống, trong số bọn họ anh còn thấy rõ ràng có người bị cắn hoặc cào, vết thương còn đang chảy máu, rõ ràng là vết thương mới.

Đóng cửa lại, Đường Trạch nhíu mày nói " Trên tầng có người lây nhiễm, trong số bọn họ có người bị thương!"

Tạ Tiểu Mộc nhanh chóng thay ra bộ đồ ngủ mà mặc lên người một bộ đồ thể thao tối màu, cậu khó hiểu lên tiếng " Bọn họ trốn trong đây lâu như thế mà không xảy ra vấn đề gì! Tại sao chúng ta vừa đến diệt người lây nhiễm thì bọn họ đã có chuyện rồi!?"

Chẳng ai có thể trả lời sự thắc mắc của cậu, người trên lầu nhanh chóng chạy ra ngoài, lúc này Chu Quốc Quân đến ngõ cửa phòng bọn họ.

Mặt mày hắn ta âm trầm, trưng cầu ý kiến mà hỏi " Mọi người muốn lên tầng xem xét một chút không?"

Điều này vừa lúc đúng ý bọn họ, chẳng ai phản đối mà cũng Chu Quốc Quân và vài đội viên của hắn ta đi lên lầu.

Đi qua cầu thang, bọn họ lên đến tầng trên thì dưới anh trăng mờ ảo có thể thấy rõ những người lây nhiễm thân thể tái xanh cương cứng đang vùi đầu cắn xé những người bị bọn chúng bắt được.

Mùi máu tươi hòa cùng âm thanh nhai nuốt vang vọng trong đêm hè oi bức, sự kinh tởm một lần nữa dâng lên trong cổ họng cậu.

Đội viên trong đội của Chu Quốc Quân nhanh chóng dùng đoản đao tiêu diệt bọn chúng, bọn họ dùng đèn pin chiếu rọi xung quanh cẩn thận xem xét.

Tạ Tiểu Mộc dùng khăn giấy che lại mũi miệng để giảm bớt mùi tanh hôi thối từ chất thải sinh hoạt cùng thi thể của người lây nhiễm, cậu cẩn thận đi vòng qua những cái xác máu me bị người lây nhiễm gặm cắn đến chẳng còn hình người.

Mỗi tầng của nhà nghỉ chỉ có bốn phòng, bốn phòng này chẳng có chỗ nào là không có thứ mùi kinh tởm buồn nôn, bọn họ nhanh chóng đi đến căn phòng lớn cuối cùng. Cửa phòng rộng mở, dưới ánh đèn Tạ Tiểu Mộc có thể thấy đầy những gói thức ăn và chai nước.

Bọn họ bị nhốt trong đây lâu như thế, đồ ăn trong nhà nghỉ chắc chắn là không còn nên thứ đồ này là những thứ đồ hôm nay bọn họ thu nhặt về.

Nhìn đến một gói mì ăn liền đã bị bóc ra ăn mất một nửa, cậu thấy rõ bên trên còn có một vệt máu nhỏ màu đen đã khô từ lâu.

Những kẻ này như là đang chứng minh cho bọn họ thấy rằng suy nghĩ của bọn họ không sai, chỉ cần là thực phẩm có tiếp xúc trong thời gian dài với người lây nhiêm thì ăn vào vẫn sẽ có khả năng cảm nhiễm.

Thế giới này lại càng trở nên khốc liệt hơn.