Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế: Ẩn Mình Sống Thoải Mái Giữa Rừng Sâu

Chương 5: Nghe được sự thật

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi hoàn thành công việc, thời gian thường đến biệt thự nhà họ Nam đã qua gần một giờ rồi, nhưng Nam Mộ Nhiễm không hề để ý. Hôm nay gia đình năm người nhà đó muốn làm việc gì đó rất quan trọng, chắc chắn họ sẽ kiên nhẫn chờ cô.

Trước khi ra ngoài, Nam Mộ Nhiễm đã gọi điện hẹn công ty dọn dẹp đến làm sạch căn nhà.

Khi xuống lầu, cô mới phát hiện trời đã tối. Trên đường lái xe về biệt thự nhà họ Nam, Nam Mộ Nhiễm chợt nhận ra rằng ngôi biệt thự mà gia đình họ Nam hiện đang ở vẫn còn đứng tên cô.

Người bảo vệ với thái độ phục vụ tuyệt vời vô cùng lễ phép mở cổng cho Nam Mộ Nhiễm, xe chạy thẳng vào khu biệt thự. Khi đến gần biệt thự nhà họ Nam, Tiểu Liễu, cái nhành cây nhỏ đang nghỉ ngơi trên cổ tay cô, đột nhiên ngẩng đầu khẽ chạm vào tay cô.

Tiểu Liễu, một loài biến dị cấp 7, rất thông minh và có thể giao tiếp với cây cỏ trong bán kính mười lăm dặm. Nó còn quen biết với những người nhà họ Nam từ trước. Vì vậy, Nam Mộ Nhiễm ngay lập tức hiểu ra, dường như ở biệt thự nhà Nam có điều gì đó quan trọng đang xảy ra.

Cô đỗ xe bên lề đường, quan sát xung quanh, rồi men theo con đường nhỏ quanh co đi đến phía sau biệt thự nhà họ Nam.

Tập trung tinh thần, cô mở cửa sau một cách thuận lợi.

Vừa bước vào nhà, Tank, chú chó vừa ăn no xong, nhìn thấy một bóng người bước vào, theo bản năng định lên tiếng cảnh báo người trong nhà thì nghe thấy một mệnh lệnh quen thuộc: "Tank, đứng im."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tank tỏ ra rất vui, nó đứng dậy nhanh chóng và ngoan ngoãn ngồi yên.

Tank là một con chó chăn cừu Đức thuần chủng mà Nam Mộ Nhiễm nuôi. Sau hơn bốn năm xa cách, cô tiến đến ôm chặt nó, giọng nghẹn ngào: "Tank, lâu rồi không gặp, nhớ mày quá."

Kiếp trước, năm đầu tiên sau khi tận thế ập đến, Tank đã chết dưới tay một loài thực vật biến dị để bảo vệ cô.

Điều đáng căm hận nhất là gia đình nhà họ Nam đã lén lút đào xác của nó lên và ăn thịt.

Mãi đến khi cô bị bỏ rơi vì không còn giá trị lợi dụng, cô mới nghe Nam Mộ Đình tiết lộ chuyện này. Lúc đó, cô căm hận đến nghiến răng, nhưng cuối cùng vẫn không có khả năng báo thù cho Tank và chính mình.

Dường như cảm nhận được nỗi buồn của chủ nhân, Tank bắt đầu rêи ɾỉ nhẹ nhàng.

Nam Mộ Nhiễm vuốt ve đầu của Tank, hạ giọng nói: "Mày nhận ra xe của tao đúng không?"

Nghe lời cô nói, Tank nghiêng đầu, chớp mắt. Một con chó lớn hung dữ lại trở nên dễ thương đến ngớ ngẩn. Nhưng Nam Mộ Nhiễm biết rằng nó hiểu.

"Sau khi tao mở dây dắt, mày không được lên tiếng, hãy men theo con đường nhỏ này, tự mở cửa xe rồi ngoan ngoãn ngồi trên xe chờ tao, được không?" Nam Mộ Nhiễm không định nói với gia đình nhà Nam rằng cô đã mang Tank đi, để tránh bị cằn nhằn vô ích.

Vì sống trong căn hộ cao tầng ở khu vực cấm nuôi động vật, cô không thể làm thủ tục đăng ký cho Tank. Vì vậy, trước đây để Tank có không gian hoạt động, cô đã để nó lại trong khu biệt thự.

Cô từng ngây thơ nghĩ rằng gia đình họ sẽ đối xử tốt với Tank, nhưng bây giờ cô hiểu rõ rằng họ đã tính toán với cô đủ đường, thì sao có thể đối tốt với con chó mà cô nuôi dưỡng.

Tank hiểu ý, đôi mắt sáng lên. Chủ nhân sắp đưa nó rời khỏi những kẻ xấu này sao?

Khi thoát khỏi dây dắt, Tank mới nhận ra mọi chuyện là thật, nó liếʍ tay chủ nhân rồi không ngoái đầu lại, lao nhanh về phía con đường nhỏ.

Lúc này, Nam Mộ Nhiễm mới đứng dậy và tiến đến vị trí gần cửa sau của biệt thự.

Đột nhiên, tiếng thở dốc của một người phụ nữ và hơi thở gấp gáp của một người đàn ông truyền đến tai cô. Nam Mộ Nhiễm ngạc nhiên dừng bước. Phân biệt đơn giản, tiếng động phát ra từ phòng của cô ở tầng một của biệt thự.

Cô tiến thêm vài bước về hướng căn phòng, tiếng động càng rõ hơn.

"Đừng như vậy, anh Lý, em không kìm được mà sẽ la lên mất." Là giọng của Nam Mộ Đình, mặc dù là lời từ chối nhưng âm thanh đầy quyến rũ.

"Thế thì cứ kêu lên đi, tiếng kêu của em hay nhất đấy, đồ lẳиɠ ɭơ." Giọng nói của người đàn ông, Nam Mộ Nhiễm rất quen thuộc, là vị hôn phu của cô, Tề Lý.

Nam Mộ Đình nũng nịu than vãn: "Ngoài phòng khách còn có người nhà em mà."

"Họ có biết chuyện của chúng ta rồi, che giấu làm gì cho mệt." Tề Lý chẳng hề quan tâm.

Nam Mộ Nhiễm đứng ngoài nghe mà sững sờ. Hóa ra hai người này đã qua lại với nhau từ lâu, và cả gia đình đều biết, chỉ có mình cô bị che mắt. Đúng là cả một gia đình, không ai còn biết đến liêm sỉ.

Tiếng vải vóc bị xé rách vang lên, Nam Mộ Đình thở dốc kiềm chế: "Anh là vị hôn phu của Tiểu Nhiễm, sao không tìm cô ấy, cứ hành hạ em thế này..."
« Chương TrướcChương Tiếp »