Tố Phi Ngôn ngộ đạo, cực mất tự nhiên đối với “Lam Diệc Yên” thân thiết an ủi: “Phi Văn, không có việc gì, qua hai mươi mấy canh giờ sẽ tốt!”
Vừa nghe mấy chữ “hai mươi mấy canh giờ” này, Cao Dật Ngọc lại oán khí công tâm —— Quân Hoài Lân bị ái nhân vứt bỏ, sao chịu được chính mình cũng mắt thấy Diệc Yên mà không thể chạm vào a…Được! Không phải hai mươi mấy canh giờ sao, ta Cao Dật Ngọc nhẫn là được! ( Lúc này tác giải không cười mà hừ một tiếng: Cao Dật Ngọc a Cao Dật Ngọc, hai mươi mấy canh giờ mà! Ngươi nhẫn được cho ta xem đi! Hừ hừ hừ hừ…)
Một bộ “Thiên tiên cương khí” này hại Cao gia thật thê thảm!
“Xem ra hiện tại chỉ có xem Cao Dật Linh cùng Đàm Thiên Diễn…” Hoa Tuyệt Hàn bất đắc dĩ thở dài.
Đúng lúc này, từ kỹ viện xa hoa đệ nhất kinh thành —— trong khuê phòng của Tích Xuân Lâu truyền đến một tiếng thét chói tai: “A ———————————— ” âm thanh kia tựa hồ là Cao Dật Linh. Sau đó lại nghe hắn kinh hô: “Thiên Diễn ngươi…”
Tiếp theo lại truyền đến tiếng thét chói tai thứ hai: “A ————————————” theo lý phải là âm thanh của Đàm Thiên Diễn, bất quá nghe có cảm giác lanh lảnh vài phần.
Tiếng thét chói tai qua đi, toàn bộ phòng lập tức hỗn loạn, cơ hồ tràn ngập tiếng kêu nổi điên của Cao Dật Linh, bởi vì trong đó kẻ hỗn loạn là âm thanh lanh lảnh của thiếu nhiên mười tuổi, thế cho nên hoàn toàn không thể phân biệt nội dung, tựa hồ có vài tiếng “Trời ạ! Ngươi làm sao biến thành như vậy!” Còn có vài tiếng “Trời ạ! Sao ta biến thành thế này rồi!” Trong một trận hỗn độn…
Bất quá tiếng kêu như chỉ có hai người kia, làm sao không có gặp một cô nương người như hoa như ngọc, trang sức kín người nào của hồng viện?
Lúc này ngươi hoàn toàn có thể tin tưởng một câu —— có tiền có thể sai được quỷ! Nói ba bốn canh giờ trước Đàm Thiên Diễn cùng Cao Dật Linh ở trong này bỏ trăm hai bạc trắng, điều kiện duy nhất đó là: Chỉ cần phòng không cần người! Hai người bọn họ là người phiền phức, không thể ở trong Cao gia động đến khí của Cao Dật Tĩnh, lại không chịu đi khách điếm bình thường để ở một lát. Nghĩ tới nghĩ lui Đàm Thiên Diễn cũng chỉ có thể nghĩ đến kỹ viện ôn tồn hương nhu này tựa hồ còn có thể miễn cưỡng chứa người!
Trong phòng Cao Dật Linh tựa hồ còn đang hét chói tai, tiếp theo bắt đầu xuất hiện là âm thanh đập vỡ đồ đạc ——Này! Các ngươi cho dù ném bạc đi chăng nữa, thì nơi này cũng là của người ta, bao nhiêu thu liễm một chút có được không!
Mắt thấy cánh cửa căn phòng đơn bạc lập tức cũng sắp kham không nổi sự va chạm trong phòng, bộ dáng lung lay sắp đổ. Bỗng nhiên lại một tiếng “Quang đương!”, hiển nhiên là một tiếng đập vỡ của một vật nặng, vậy là cánh cửa liền lập tức vỡ thành hai mảnh, lúc nó tách ra , mơ hồ nhìn thấy thiếu niên hơn mười tuổi đứng trước cửa. Thiếu niên kia mảnh khảnh thon dài, ước chừng thấp hơn Cao Dật Linh một nửa. Trong tay y hồ loạn cầm lấy tạp vật một chút cũng chẳng dính dáng, xem ra đập đồ đạc vừa rồi là y. Kỳ quái nhất chính là trên người thiếu niên kia mặc một bộ y phục lớn rời rạc, bởi vì động tác kịch liệt mà nửa vai áo tuột xuống, lộ ra một góc da trắng tuyết. Y cúi gập lưng thở hổn hển.
Mà trước thân ảnh thiếu niên không ngừng phập phồng, chính là vẻ mặt Cao Dật Linh hoảng sợ vạn phần —— hoảng sợ đến mặt chỉ có ngũ quan không lộ vẻ gì! Cao Dật Linh cũng khí mạch bất ổn, cấp tốc thở hổn hển.
“Đông!” một tiếng, thiếu niên kia rốt cuộc chống đỡ hết nổi thân, lập tức quỵ xuống đất, hai tay mở ra ở trước mắt kêu tuyệt vọng: “Vì sao! Vì sao lại như vây? Ta…Ta sao lại biết thành bộ dạng này!” Y vừa ngẩng đầu, lập tức lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú. Mặc dù vẻ mặt tụ tập bi nộ, nhưng vẫn nhìn ra qua mười năm nữa có thể sẽ là mỹ nam tử nhất đẳng.
Cao Dật Linh nhất thời không biết như thế nào cho phải, cư nhiên tiến lên cúi xuống, ra vẻ trấn định an ủi: “Thiên Diễn, ngươi đừng như vậy…”
Cái gì? Đầu óc Cao Dật Linh cháy hỏng mất rồi? Cư nhiên lại gọi tiểu mao hài tử trước mắt —— là Đàm Thiên Diễn? Bất quá tinh tế nhìn qua, thiếu niên mười tuổi kia đích thật là lộ ra Đàm Thiên Diễn trong tương lai nên có khí tức, có năm sáu phần tương tự.
Chỉ thấy thiếu niên bị gọi là Đàm Thiên Diễn kia lấy một tay vuốt ve bộ dáng bất thành rồi lấy tờ giấy ra, chỉ viết mấy chữ, mang máng nhưng phân biệt chỉ có dòng thứ nhất: Dĩ thối vi tiến thiểu trường nhược ấu.
Lúc này Cao Dật Linh cuối cùng bình tĩnh một chút, phỏng chừng mới vừa rồi thét chói tai quá độ, kêu to có chút phá yết hầu, lúc này trong bất đắc dĩ nữa chút khàn khàn nói với thiếu niên kia: “Thiên Diễn… Xem ra chúng ta thất bại. Chỉ có tạm thời trở về xem tình hình người khác thế nào!”
Chẳng lẽ người nọ thật là Đàm Thiên Diễn? Không thể nào…
Cao Dật Linh tựa hồ rất không quen với chiều cao thân hình của người trước mắt, càng không biết rốt cuộc làm thế nào dựa vào trong lòng của y, vẫn là tốt nhất kéo y vào trong lòng mình, đắn đo hồi lâu, rốt cuộc quyết định kéo thiếu niên vào trong lòng, lẩm bẩm một câu: “Thiên tiên cương khí này thật là tà môn a, cư nhiên khiến thân thể của ngươi nhỏ đi…”
A! Thì ra là thế! Độc giả không cần kinh hoàng, uy lực thiên tiên cương khí này đã nói trước các ngươi đều thấy, một chiêu “Phản lão hoàn đồng” này cũng là có thể tiếp nhận được! Hiện tại rốt cuộc mọi người có thể khẳng định, thiếu niên kia ngàn thực vạn thật là Đàm Thiên Diễn! Chính là… hẳn là bộ dạng Đàm Thiên Diễn chừng mười tuổi.
Đàm Thiên Diễn tựa hồ cực kỳ không có thói quen được Cao Dật Linh ôm ấp, căm giận bất mãn đẩy hắn ra, xoay người một cước giẫm lên cánh cửa tàn tạ, hồ loạn dùng y phục rộng thùng thình bất thành bỉ lệ kia hồ loạn: “Làm cũng làm, đồ đạc cũng đập rồi, hiện tại chúng ta có thể trở về! Dù sao ta cũng chỉ phải qua được hai mươi mấy canh giờ là có thể!”
Hai người rời khỏi kỹ viện, lập tức theo hướng Cao gia tới —— người qua đường quét qua ánh mắt quái dị, làm cho Cao Dật Linh cùng Đàm Thiên Diễn nhanh chân bước khỏi chỗ thị phi này…
Lại thêm một nén hương, trừ bỏ Cao Dật Vân cùng Lãnh Hà Phong ở ngoài, Cao gia mọi người từ trên xuống dưới chịu đủ nổi khổ thiên tiên cương khí tụ lại. Cao Dật Linh phi thường khó chịu nắm tay Đàm Thiên Diễn nhỏ về nhà, mặt nhỏ phấn nộn của Đàm Thiên Diễn oán khí tận trời, không ngừng giãy giụa trong tay Cao Dật Linh, muốn bỏ cái loại cực mất tự nhiên này. Cao Dật Linh ngược lại đem tay nhỏ bé của y nắm chặt hơn, mang theo tràn ngập linh khí cùng ánh mắt khẩn cầu nói: “Thiên Diễn, ngươi không thể im lặng một chút được sao! Ngươi hiện tại nhỏ như vậy, nếu tách khỏi ta ra thì làm sao bây giờ.”
Đàm Thiên Diễn chỉ có thể vểnh mỏ nhỏ lên, một bộ bộ dáng không tình nguyện, giờ phút này y đang suy nghĩ thế nào hướng Cao gia trên dưới giải thích biến hóa của y.
Nhưng y nào biết đâu rằng, bởi vì lúc trước đã trải qua Tố Phi Văn cùng Lam Diệc Yên đã hoán đối; Cao Dật Tĩnh thất ý, Cao gia đối với cái gọi là công phu tà môn bắt đầu xuất hiện sức nhẫn nại cùng sức thừa nhận nhất định. Khi bọn hắn bước vào cánh cửa Cao gia phòng lớn một chốc, Tố Phi Ngôn cư nhiên liếc mắt một cái hướng về phía thiếu niên giãy giụa trong tay Cao Dật Linh kia kêu lên: “Đàm Thiên Diễn! Ngươi làm sao lại nhỏ thế?!” Nhưng lập tức hiểu được, thở dài: “Không nghĩ tới…Các ngươi cũng thất bại!”
“Thề nào? Các ngươi cũng đều…” Đàm Thiên Diễn đột nhiên cảm thấy không chỉ chính mình gặp vận rủi.
Lam Diệc Yên tiến lên, dựa vào thân thể Tố Phi Văn nói: “Tất cả chúng ta đều tẩu hỏa nhập ma, cho nên mới biến thành trạng thái kỳ quái như thế!” Nói xong quay đầu lại ý bảo nhìn một chút Cao Dật Tĩnh bên người rất là kỳ quái cùng Quân Hoài Lân bị điểm huyệt có điểm hoảng hoảng hốt hốt. Cao Dật Linh có một lần giật mình kinh ngạc là đủ rồi, còn làm cho hắn lần thứ hai! Hắn trợn to mắt to không nói gì.
Hoa Tuyệt Hàn bổ sung: “Chúng ta vốn đã cho rằng ngươi mang tin tốt, bất quá hiện tại xem ra…”
Lời này vừa nói ra, mọi người bỗng nhiên phát giác thói đời nóng lạnh. Nguyên bản Cao Dật Linh là hi vọng cuối cùng của bọn hắn, cơ hồ là cầm tới đảo thảo cứu mệnh. Hiện tại đảo thảo thời gian đảo lưu —— lại là một trình tự tẩu hỏa nhập ma!