Lam Diệc Yên ói ra một miệng máu tựa hồ hơi thở thông thuận chút, bắt đầu hoãn quá thần lai.
“Diệc Yên! Ngươi không có chuyện… Thật tốt quá, ta còn tưởng rằng…” Cao Dật Ngọc vui sướиɠ giữ khuôn mặt của ái nhân, đang muốn chuẩn bị hôn trán của hắn…
Chỉ nghe một tiếng “Ba!”, Lam Diệc Yên mở mắt ra hoảng sợ cho Cao Dật Ngọc một cái bạt tai, Cao Dật Ngọc bị đánh như lọt vào trong sương mù không biết làm sao.
Y bưng mặt, kinh ngạc vạn phần, không, là trăm triệu trăm triệu phần: “Diệc Yên! Ngươi…”
Lam Diệc Yên một cái tát còn chưa đủ, một cước đá văng ra Cao Dật Ngọc, mị thanh nói: “Cao Dật Ngọc lá gan của ngươi cũng lớn đấy, dám khinh bạc ta!”
“???” Cao Dật Ngọc hoàn toàn buồn bực, buồn bực đến ngay cả “Cái gì” cũng không nói!
Tiếp theo Tố Phi Văn ngã vào một bên tỉnh lại, hắn một bên vừa cật lực khởi động chính mình, một bên lôi kéo tay áo của Cao Dật Ngọc, suy yếu nói: “Dật Ngọc… Ta đã tiêu hao hết nội lực, ngươi đỡ ta một chút a!”
Rất kỳ quái! Trước mắt rõ ràng là Tố Phi Văn, nhưng là biểu tình của Lam Diệc Yên, một dáng ôn nhu bình thản của Lam Diệc Yên, nào có thể…
Lam Diệc Yên nhìn đến Tố Phi Văn ngọ nguậy, thế nhưng “A!” một tiếng vô cùng sắc nhọn, hắn nhu mị đẩy Cao Dật Ngọc ra, nắm áo của Tố Phi Văn, trực trực nhìn hắn: “Ngươi làm sao lại giống ta như đúc?!” Bất quá trong khoảnh khắc hắn lại lập tức cũng đẩy Tố Phi Văn ra, nhất thời như hiểu cái gì đem mặt mình tiến tới vũng nước gần đó —— tuy rằng trong nước vẫn lộ ra mặt của mỹ nhân, bất quá khuôn mặt này lại là Lam Diệc Yên!
“Thế nào…Ta còn không thành công sao?”
“Tố Phi Văn” cũng bắt đầu phát hiện khác thường, vướn tay bắt đầu chạm đến gương mặt hoàn toàn chưa quen thuộc của chính mình.
Giờ phút này Cao Dật Ngọc rốt cuộc cũng biết ngọn nguồn của cái tát —— trời ạ! Đến phiên Tố Phi Văn cùng Lam Diệc Yên trao đổi linh hồn!
Bất quá Cao Dật Ngọc ít nhất biết
“Tố Phi Văn” trước mắt vô cùng suy yếu mới là người yêu của y, tuy rằng rất là khác thường, y vẫn không đành lòng yêu thương đi đỡ
“Tố Phi Văn” mặt mày tái nhợt: “Diệc Yên…” Y nhu tình gọi.
“Ba!” một cái bạt tai thật mạnh vô duyên vô cớ đánh trúng Cao Dật Ngọc!
“???”
Chỉ thấy
“Lam Diệc Yên” cười một cái, sát khí tràn đầy trợn mắt nhìn: “Đó là thân thể của ta! Cao Dật Ngọc ngươi dám thử đυ.ng xem!”
“???” Cao Dật Ngọc sửng sốt một chút, theo bản năng vươn tay chuyển hướng
“Lam Diệc Yên”, “Diệc Yên, ta…”
“Ba” lại một bạt tai,
“Lam Diệc Yên” trên thân một luốn kiều mị của Tố Phi Văn, đại náo: “Hiện tại ta là Tố Phi Văn, chỉ là thân thể của Lam Diệc Yên mà thôi! Ngươi dám động vào ta một đầu ngón tay thử xem!”
Cao Dật Ngọc nháy mắt bị đóng băng, cảm thấy được thế giới trời đất quay cuồng: “Còn Diệc Yên của ta đâu?”
“Ta mặc kệ! Tóm lại ta cũng tốt, Lam Diệc Yên cũng tốt, cả hai đều không cho phép ngươi chạm một chút! Bằng không ta liền độc chết ngươi!”
“Thiên lý ở đâu?! Chẳng lẽ… Ta vĩnh viễn cũng không thể chạm vào Diệc Yên của ta?!” Cao Dật Ngọc nửa quỳ tê tâm liệt phế gào thét, nhưng chung quy không có âm thanh phát ra miệng, bởi vì y đã bị đóng băng —— vẫn là vạn năm không thay đổi cái loại này!
Trình tự bí kíp này tuyệt đối là không chính xác. Bất quá Cao Dật Ngọc cũng không phải vĩnh viễn không thể đυ.ng vào Lam Diệc Yên, y nhất thời khí tuyệt, cư nhiên quên chuyện tốt là công phu tà môn này chỉ có thể duy trì hai mươi bốn canh giờ.
“Diệc Yên, a không, Tố Phi Văn…” Không được tự nhiên! Cao Dật Ngọc cực lực kiềm nén chính mình, đối với
“Lam Diệc Yên” bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ kia nhẹ giọng nói: “Diệc Yên bị tổn thương nội lực rất nặng, chúng ta tạm thời hòa bình, đem Diệc Yên về nhà tĩnh dưỡng được không!”
“A! Đúng vậy!”
“Lam Diệc Yên” nhìn thân thể vốn là của mình thống khổ nằm vật dưới đất, ngực rầu rĩ vạn phần!
Cao Dật Ngọc tựa hồ vô pháp lại chịu được bạt tai thứ tư, lúc này mang theo lo lắng cũng canh giữ ngoan ngoãn một bên, chờ động tĩnh “Lam Diệc Yên” . “Lam Diệc Yên” liếc mắt nhìn Cao Dật Ngọc một cái, thất tha thất thểu tiến lên nâng
“Tố Phi Văn” dậy, khoát hắn lên hướng Cao gia mà đi.
Đáng thương nhất chính là tiểu bạch điêu kia, lúc cùng Cao Dật Ngọc trao đổi linh hồn còn biết phải hướng trên vai Tố Phi Văn, còn bây giờ lại chần chờ nửa ngày cũng không biết rốt cuộc là lên vai
“Tố Phi Văn” hay là
“Lam Diệc Yên”, rơi vào đường cùng đành phải lủi thủi, chui vào vạt áo của Cao Dật Ngọc…
Ba người này tìm đường hơn một canh giờ mới mò về tới nhà.
Khi bọn hắn đẩy cửa vào thì —— lại một luồng chân khí khác thường đập vào mặt, có thể nói là chướng khí tận trời —— tà!
Kỳ thật khí này là từ trong phòng Cao Dật Tĩnh cùng Quân Hoài Lân phát ra. Lúc này bọn họ đang vận khí.
Bất quá lần này Tố Phi Văn biết ngoan, biết là không thể làm ra chuyện phá công này, bọn họ kéo Lam Diệc Yên im lặng tạm nghỉ, chuẩn bị chờ kết quả của Cao Dật Tĩnh.
Trong số người Cao gia thì Quân Hoài Lân là văn nhược nhất, hắn chính là giới thư sinh, Cao Dật Tĩnh đối với ái nhân kiếp trước kiếp này đương nhiên chiếu cố có dư, quan tâm đầy đủ. “Cường công yếu thủ” cần song phương dùng sức tinh chuẩn vô bỉ, hơi thiếu trì một chút lập tức sẽ cấp khí công tâm. Huống chi Quân Hoài Lân cơ hồ buộc gà không chặt, lúc này Cao Dật Tĩnh không chỉ phải chính mình vận khí còn muốn đem một phần chân khí đưa vào trong cơ thể của Quân Hoài Lân, để cho hắn không đến mức bị thương.
Đây chính là cách làm hao phí nguyên thần gấp bội, Cao Dật Tĩnh rõ ràng bắt đầu lực bất tòng tâm. Hai người tĩnh tọa ở mép giường, không khí cơ hồ sắp tới tình trạng giương cung bạt kiếm. Cao Dật Tĩnh phát căn đầy mồ hôi, tiếp tục đi xuống hối thành tế lưu, làm ngực áo ướt đẫm một mảnh. (Tác giả lại vốn miêu tả dung mạo tuấn mỹ của y bị mồ hôi ướt đẫm, nhưng như vậy thật rất vô nhân đạo, vì thế liền thu bút, coi như có chút trình độ đạo đức sinh viên.) Quân Hoài Lân được bảo hộ của nội lực, chỉ là hơi cảm thấy có chút khí loạn tâm hoảng, cũng một chút ngần ngại. Hắn mở to mắt, nhìn vẻ mặt thống khổ của Cao Dật Tĩnh, không khỏi lệ tuôn trào: “Dật Tĩnh…”
“Ngô…Khanh khanh, không được nói…nếu không ngươi sẽ động khí!” Cao Dật Tĩnh run run ôn nhu trả lời, hai mắt vẫn nhắm nghiền lại.
“Nhưng ngươi…” Quân Hoài Lân nức nở: “Dừng lại đi…, không cần truyền chân khí cho ta, ngươi sẽ bị thương!”
“Đứa ngốc, ta không sao mà!” Cao Dật Tĩnh cố nén đau đớn: “Khanh khanh, ta nói rồi, cả đời này, không, mấy kiếp mấy đời này đều phải hảo hảo chiếu cố ngươi, bảo vệ ngươi…Ngô…Huống chi lúc này nhị ca vẫn chờ kết quả của chúng ta a!”
Quân Hoài Lân không đành lòng nhìn tiếp, buộc lòng theo hơi thở của Cao Dật Tĩnh, bị y nhẹ nhàng kéo vào trong lòng. Lúc này hắn nằm trong lòng ngực của ái nhân, trên mặt cảm giác thể ôn nóng rực của y, mà ngay cả trên mái tóc đen cũng ẩm ướt.
Hai người bọn họ tu luyện trình tự tạm thời chưa nhìn ra cái gì khác thường, trong lòng Cao Dật Tĩnh âm thầm hy vọng đây là bí kíp chân chính, thật nhanh thành công, để cho Quân Hoài Lân không còn thống khổ —— này này này, Cao Dật Tĩnh có lầm hay không? Chính ngươi mới thống khổ mà! (Tác giả không nói gì!)
Nửa nén hương đã cháy hết, Quân Hoài Lân bỗng nhiên cảm giác tim Cao Dật Tĩnh đập trở nên khác thường, chính mình cư nhiên bị hoảng loạn tâm khí mãnh liệt kia chấn động một chút.
“Dật Tĩnh?!” Hắn lo lắng gọi ái nhân của hắn.
Cao Dật Tĩnh không có phản ứng, mồ hôi càng chảy mãnh liệt hơn. Quân Hoài Lân nhất thời cảm thấy bất thường, nhưng lại sợ loạn động sẽ làm khí tức của Cao Dật Tĩnh bị tổn thương, lòng nóng như lửa đốt lại tiến thoái lưỡng nan!
Cao Dật Tĩnh đột nhiên toàn thân ngẩn ra, kinh mạch hỗn loạn, vốn dĩ bàn tay bảo vệ Quân Hoài Lân cũng phút chốc vô lực buông ra…
“Cao Dật Tĩnh! Ngươi không được làm ta sợ a!” Quân Hoài Lân còn chưa kịp sợ hãi, Cao Dật Tĩnh liền phun một ngụm máu, lập tức toàn thân rã rời, thuận thế liền buông Quân Hoài Lân ngã về sau giường. Quân Hoài Lân làm sao chịu được thể trọng của Cao Dật Tĩnh, cả hai đều chênh vênh ngã xuống, hoảng sợ không ngớt, đã phân không rõ trên mặt mình là nước mắt hay mồ hôi.