Mật Thất Mê Tình

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 8 Cao Gia Phong Vân Hệ Liệt
Ngoại truyện của hệ liệt Cao Gia Phong Vân Edit : Hắc Hầu lão bà bà Beta: Lynn
Xem Thêm

Còn không có chờ Cao Dật Vân hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra, Tố Phi Ngôn từng bước tiến tới, lạnh lùng nhìn y: “Cao Dật Vân ta hỏi ngươi, đây là có chuyện gì?”

Cao Dật Vân giờ phút này vẫn là hồ đồ không ngớt, nhìn thấy cái bình nhỏ ở trước mặt thoáng cái mơ hồ nghĩ tới: “Đây không phải là Tố Phi Văn giúp ta lấy linh thảo Tây Vực áp dược vị trên người ta sao?”

“Ngươi nhìn rõ ràng đi, cái này cũng không phải là thảo dược Tây Vực gì! Đây là xuân dược dược lực cực kỳ mãnh liệt!” Tố Phi Ngôn đem bình dược kia đến trước mũi của Cao Dật Vân.

“Không thể nào!”

“Thế nào là không thể nào! Ngươi bây giờ là không phải cảm thấy được tâm khí hoán tán, ý tán thần li? Nếu không phải ngươi có một thân võ công cao cường, thì hiện giờ đã sớm bạt mạng mà chết!”

Cao Dật Vân nhìn lại tình trạng của mình hiện tại tự thấy có lý, trên mặt y lộ ra một tia thất vọng, yêu thương liếc nhìn Lãnh Hà Phong, đứt quãng nói: “Đáng tiếc lúc ấy ta sơ suất quá… Lãng phí mấy canh giờ công lực này… Ta nghĩ ta cùng Hà Phong ít nhất trong vòng hai cái canh giờ không thể tiếp tục vận khí.”

“Ngươi còn sống đã là vạn hạnh (vô cùng may mắn), vài canh giờ không thể động đậy thì không sao cả.” Tố Phi Ngôn bắt mạch của Cao Dật Vân —— mạch tượng hỗn hoạn!

Hoa Tuyệt Hàn tiếp nhận bình nhỏ trong tay Tố Phi Ngôn, tựa hồ như muốn đối sách: “Chúng ta tạm thời trở về, xem ra có thể dùng độc của Miêu Cương để khắc một chút dược lực trong cơ thể hắn một chút.”

“Cũng tốt, ta cùng Hà Phong tạm thời cần tu dưỡng một chút…”

“Ừ, các ngươi cần phải bảo trụ chân khí, không cần lại…” Tố Phi Ngôn mang theo ánh mắt hoài nghi lạnh lùng quét qua Cao Dật Vân.

“Các ngươi cứ yên tâm, ta hiện tại cho dù là muốn xằng bậy…cũng không có sức a!” Cao Dật Vân thở dài, cúi đầu nhìn bộ dáng không muốn tỉnh của Lãnh Hà Phong, liền lấy tay lau mồ hôi trên trán cho hắn.

Tố Phi Ngôn quay đầu hướng Hoa Tuyệt Hàn nói: “Vậy đi nhanh về nhanh, cũng tốt đi xem tình hình những người khác!”

Bọn họ đi rồi, trong động phi thường yên lặng. Cao Dật Vân thì không cần phải nói, đã vô lực thì còn làm động tĩnh gì; mà Cao Dật Hiên bởi vì đêm qua giúp đỡ Vệ Ưởng chống cự âm thanh kích người ở ngoài cửa đá, lúc này cũng ngủ chưa tỉnh…

Như vậy cái dược chết người không đền mạng kia của Tố Phi Văn mà? (Tác giả lúc này muốn một chút áy náy, Tố Phi Văn xinh đẹp kỳ thật là người không biết không có tội!)

Lúc này Tố Phi Văn đang đi tìm ca ca của hắn, bất quá tựa hồ đã đi sai đường cùng bọn Tố Phi Ngôn, liền chọn con đường nhỏ rậm rạp phía trước mà đi. Bỗng nhiên trong rừng trước mắt có hai thân ảnh quen thuộc, khoác thường y trắng tinh. Ban đầu còn tưởng rằng Tố Phi Ngôn, bất quá tập trung nhìn kỹ mới biết cư nhiên là Lam Diệc Yên cùng Cao Dật Ngọc. Nơi này cách thạch động đoạn tình một đoạn, lại ở trong rừng, cho nên bọn họ lựa chọn ở trong này luyện công, làm cho nội lực không đến mức nhiễu loạn đến Cao Dật Vân.

Tố Phi Văn chạy có chút hổn hển, hắn ôn nhu gọi một tiếng: “Cao Dật Ngọc! Các ngươi như thế nào?”

Cao Dật Ngọc cùng Lam Diệc Yên hoàn toàn không để ý đến hắn. Bọn họ mười ngón giao nhau, xuyên thấu qua sa y màu trắng của Lam Diệc Yên có thể nhìn thấy kinh mạch hai người, vẻ mặt của bọn họ thì yên lặng, nhưng lá cây xung quanh cũng bị nội lực cường đại làm cho rung rung, một luồng gió lạnh làm cho tiểu điêu màu trắng trên vai của Tố Phi Văn nhất thời dọa lui lại mấy bước. Tố Phi Văn bỗng nhiên phát giác tình hình không ổn, lập tức cảm giác hai người này luyện tập bí kíp lấy câu “Thôi công tầm mạch hoán nguyên di thần” có chút tà khí —— trình tự này tuyệt đối không chính xác! Mà lúc này Lam Diệc Yên cùng Cao Dật Ngọc đã cùng thế gian tương cách, hoàn toàn không biết chính mình đang tẩu hỏa nhập ma.

Tố Phi Văn một lòng thầm nghĩ phải ngăn cản, nhưng vừa chống bất quá chân khí mãnh liệt này, bất đắc dĩ đang lúc lấy tay đẩy Cao Dật Ngọc một chút, rốt cuộc đem y đẩy tỉnh lại. Chính là Tố Phi Văn từ Miêu Cương đến, đối với võ công tâm pháp Trung Nguyên không biết, càng không biết hắn làm như vậy với võ đạo Trung Nguyên được xưng là —— phá công!

Khi tay của hắn vừa mới tiếp xúc y sam của Cao Dật Ngọc, chỉ cảm thấy tựa hồ một luồng hàn khí tụ tập như nước xiết lạnh thấu xương, như bị sấm đánh thẳng vào kinh mạch của Tố Phi Văn. Chỉ một thoáng, nội lực chung quanh ba người như lửa như dược bùng nổ, nháy mắt mọi người bị chấn động làm hôn mê bất tỉnh.

Chốc lát, Cao Dật Ngọc cảm thấy được chính mình khôi phục ý thức, nhưng đầu vẫn còn choáng váng, mí mắt tựa hồ so với cợt nhã ngày thường rất nhiều. Y muốn lấy tay dụi mắt, chính là nửa ngày không biết tay mình ở nơi nào. Lắc lắc đang nhìn xung quanh, như thế nào lá trúc lớn hơn bàn tay lúc này thoạt nhìn đầu người còn lớn hơn. Y quay đầu lại thấy Tố Phi Văn dần dần tỉnh lại —— ông trời ơi, Tố Phi Văn kia càng thêm lớn, cơ hồ trở nên cao lớn!

Chỉ thấy Tố Phi Văn kinh hoàng cúi đầu hướng chính mình nói: “Không bị thương ở đâu chứ? Đến! Đến trong ngực ta!”

“? ? ?” Cao Dật Ngọc phát giác chuyện có chút kỳ quái, cúi đầu nhìn thấy, không thấy hai tay của mình, lại chỉ có một đôi móng vuốt nhỏ mảnh khảnh lông xù!

“Cái gì?! Ta làm sao…làm sao ở trong thân thể một động vật?” Kinh ngạc vạn phần Cao Dật Ngọc lúc này đột nhiên muốn kêu to, lại chỉ bất đắc dĩ phát ra một tiếng cực kỳ bi thảm: “Chi ——— ”

Mà Tố Phi Văn cũng thấy tiểu điêu của hắn không giống ngày thường, có chút do dự vươn tay bắt.

Trở lại nhìn ngoại hình Cao Dật Ngọc kia gì đó đi! Y chậm rãi bò tới —— quả thật là sử dụng tứ chi! Sau đó điên cuồng lắc đầu, làm cho tóc nhè nhẹ tán loạn. “Cao Dật Ngọc” kia đối với Tố Phi Văn, cư nhiên cũng phát ra một tiếng “Chi ——”

Trong số ba người Lam Diệc Yên nội lực thâm hậu nhất, hắn vốn là người đầu tiên tỉnh lại, nhìn hết thảy trước mắt nhất thời hiểu được chín phần, kinh ngạc hô: “Trình tự bí kíp này dĩ nhiên là di hồn đại pháp!” Sau đó không biết làm sao hướng tiểu điêu kêu một tiếng: “Cao Dật Ngọc?”

Tố Phi Văn vừa nghe, tiểu điêu trên vai giật giật co rụt lại, thối lui vài bước rồi trượt xuống đất, ngạc nhiên nới rộng môi đỏ mọng ra.

“Cao Dật Ngọc” kia vẫn lại hướng tới Tố Phi Văn bên này.

Nhìn đến ba người trước mắt! “Cao Dật Ngọc” tứ chi chấm đất, lúc này đang cố gắng muốn đi lên lưng của Tố Phi Văn —— đây chính là loại cảnh tượng quái dị nào!

Lam Diệc Yên thấy thế bèn kéo Tố Phi Văn đang sững người lại, cuối cùng không để cho hắn bị “Cao Dật Ngọc” Cao lớn áp đảo. Còn “Cao Dật Ngọc” cùng “Tiểu điêu” đối diện sau một giây, đồng thời hướng về phía đối phương “chi chi” phát ra âm thanh uy hϊếp.

Lam Diệc Yên bất chấp y sam mỏng manh hỗn độn của mình, cũng bất chấp phá công vừa rồi làm thân thể suy yếu, lau lau chút mồ hôi, nhân tiện nói: “Tố Phi Văn, ngươi nhiều ít cho ta mượn một chút nội lực, ta muốn vận khí, phải càng nhanh càng tốt, di hồn đại pháp nhất định trong thời gian ngắn phá trừ!”

“Chính là ngươi hiện tại tâm khí hòa nội lực…”

Lam Diệc Yên làm sao quản nhiều như vậy, một lòng thầm nghĩ phải cứu Cao Dật Ngọc của mình. Trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn tràn đầy cầu xin: “Tố Phi Văn, không có thời gian, mau a!”

Dứt lời, liền dùng sức một chấn chưởng, chấp nhất vai trái của Tố Phi Văn mượn một nửa nội lực của hắn. Nơi này vốn đã khí loạn thần di nhất thời lại kéo đến một tràn hàn khí, chung quanh lá cây phút chốc lại bị chấn động vỡ vụn, dâng lên một luồng toàn tổ, đem ba người này cộng thêm tiểu điêu vùi lấp, lần thứ hai bọn họ mất đi tri giác…

Sau một nén hương, Cao Dật Ngọc lại hoảng loạn tỉnh lại, phản ứng đầu tiên cúi đầu xem tay của mình —— hoàn hảo, hết thảy bình yên! Y cố không vì mình nghĩ nhiều, quay đầu lại đi tìm Lam Diệc Yên. Lúc này Lam Diệc Yên cơ hồ nội lực hoàn toàn biến mất, cực kỳ suy yếu mở mắt ra. Còn không có đợi Cao Dật Ngọc vươn tay đỡ lấy cái eo nhỏ nhắn của hắn, Lam Diệc Yên rốt cuộc thể lực chống đỡ hết nổi, quay đầu phun ra một ngụm máu đen. Cao Dật Ngọc kinh hãi, này sao có thể! Y phi thân tới bên người Lam Diệc Yên, ôm chặt lấy hắn, gạt mớ tóc loạn ra, luôn miệng kêu: “Diệc Yên, Diêc Yên! Ngươi thế nào…Diệc Yên!”

Thêm Bình Luận