Nhưng là, hai người này cũng nhanh phát hiện — một sự thật…
“Vệ Ưởng…, chúng ta…hình như trượt vào một mật thất không có đường ra.”
Còn chưa hoàn hồn Vệ Ưởng nhanh cầm lấy tay y, cứ tiếp tục năm mười dặm lúng ta lúng túng, còn không biết mật thất này rằng…
Ngay tại đây đường đường minh chủ võ lâm cùng ái nhân của y vướng víu trở nên “trong l*иg khốn thú” hết sức, các huynh đệ Cao gia mới áo mũ không chỉnh tề thức dậy dùng điểm tâm!
Hôm nay, mọi người vì có chút nguyên nhân giống nhau mà rời góc giường hơi trễ, chuyện này cũng khó mà vừa vặn dùng cơm đúng giờ, một đôi một đôi, khanh khanh ta ta khanh khanh ta ta hơi dính hơi lẫn đi ra, từng người ngồi xuống bàn. Đương nhiên, trên bàn hiển nhiên giảm bớt bát đũa cả hai người Cao Dật Hiên và Hắc Ảnh.
Xuân phân đắc ý nhất có thể nói là Cao Dật Vân, Lãnh Hà Phong ngồi bên cạnh còn chưa hoàn toàn sơ tẩy xong, áo choàng ô ti, ánh mắt lãnh tuấn không khỏi lưu lại chút ôn tồn mê người. Cao Dật Vân thì như không người không ngừng than lạnh hỏi ấm, hé toàn lời yêu thương buồn nôn, còn liên tiếp gắp rau vào bát của Lãnh Hà Phong.
Ngồi đối diện Quân Hoài Lân không khỏi nhìn chằm chằm vào bát trong tay của Lãnh Hà Phong, làm nũng cọ cọ vào vai của Cao Dật Tĩnh, Cao Dật Tĩnh liền thuận ý vì hắn vươn đũa, “Khanh khanh, ngươi muốn ăn gì, ta gắp giúp ngươi!” Quân Hoài Lân lộ nụ cười hạnh phúc, hai người nhìn nhau dịu dàng như thế.
Đến lúc trong chén của Lãnh Hà Phong cùng Quân Hoài Lân đồ ăn nén đầy chén, Tố Phi Văn đã không thể nhịn được cũng vểnh đôi môi đỏ mọng, mắt liếc chỗ trống bên cạnh, trong lòng mang theo ghen tị mắng: “Hừ, Cao Dật Dũng ngươi là đồ không lương tâm, ta đây mới dậy lại không thấy một bóng người! Nói cái gì muốn đi bố thí làm thiện, xem trở về ta không hảo hảo giáo huấn ngươi!” Tiểu điêu trên vai của hắn tựa hồ cảm thấy vận mệnh người nào đó sắp đến giờ, không khỏi bất đắc dĩ chi chi vài tiếng. Bất quá cũng may Tố Phi Ngôn cùng Hoa1 Tuyệt Hàn nhận lời mời đến ở Cao gia vài ngày, chưa đến nổi khiến cho xuân ý phát tán đầy rẫy gặp trúng vắng vẻ.
Cao Dật Linh ngược lại rất vui sướиɠ nhìn bộ dạng ngồi ăn của Tố Phi Văn, hắn thân mật kéo cánh tay của Đàm Thiên Diễn, hiện ra một tia cười không có hảo ý, môi ghé sát lỗ tai y nói nhỏ vài câu, làm cho Đàm Thiên Diễn muốn cười lại không dám, vội dùng đôi đũa gắp đồ ăn chặn cái miệng giảo hoạt của Cao Dật Linh.
“Diệc Yên, sáng sớm hàn khí nặng, ngươi cần phải mặc thêm thường y a!” Vừa nghe Cao Dật Ngọc vô cùng ngọt ngào đem ngoại y của mình khoác lên ngoài thụy y (áo ngủ) rời rạc của Lam Diệc Yên, Lam Diệc Yên nhất thời một phiếm đỏ ửng, rũ lông mi dài xuống ngầm cười, thuận tay gắp thức ăn vào bát cho Cao Dật Ngọc. Đến khi trong bát của bọn họ đầy thức ăn, thì mặt trời đã lên cao. Mọi người đều hưởng thụ yến ngữ ôn tồn, cũng không có tâm tư đi lưu ý vị trí chủ nhà bọn họ cũng trống, không biết lúc này nhị ca bọn họ đang bị giam trong một mật thất a…
Sương khói do tảng đá rơi xuống cũng tán đi phân nữa. Vệ Ưởng hoảng sợ quá độ mềm nhũn nằm trên người Cao Dật Hiên theo chữ bát. Cao Dật Hiên xác định bọn họ tạm thời không có nguy hiểm tánh mạng, liền vỗ về Vệ Ưởng để cho hắn đứng lên, giúp phủi bụi đất trên người hắn.
Vệ Ưởng bị vỗ liền tỉnh hồn, tựa hồ hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Cao Dật Hiên, nửa ngày mới toát ra một câu: “Chúng ta có phải bị giam hay không?”
“Ừ, là thế.” Cao Dật Hiên nhìn quanh tứ phía một chút, nói.
“Ngô…Vậy có phải vĩnh viễn cũng không ra được phải không?” Vệ Ưởng bộ dạng muốn khóc lên, ý thức được chính mình phạm vào sai lầm rất lớn, “Thực xin lỗi, ta…đều là ta không tốt…”
“Tiểu ngu ngốc, có ta ở đây, lập tức sẽ không sao, không được nghĩ bậy.” Cao Dật Hiên ôn nhu an ủi hắn: “Chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi!” Dứt lời hôn lên mặt Vệ Ưởng một cái, lúc này làm cho hắn thu hồi ưu dung, nín khóc nói: “Ừ!”
Chỗ mật thật bọn họ ở rất nhỏ, chỉ có thể dung hai người ngồi nằm. Ba mặt tường đá xung quanh, ngay lúc nói ra tức thì bị khối đá kia đổ xuống thiếu chút nữa muốn lấy cái mạng nhỏ của Vệ Ưởng. Bất quá người tạo ra mật thất này có phần còn có lương tâm, lưu giữ một lỗ khí cho người ta giữ mạng sống, theo lỗ kia có chút ánh sáng chiếu vào.
Bỗng nhiên Vệ Ưởng chỉ vào trên tường đá kêu to: “Nhìn này! Chỗ này có chữ!” Cao Dật Hiên thuận mắt nhìn lại, quả nhiên xuất hiện ba chữ màu chu sa.
“Đoạn —— tình —— thất…” Vệ Ưởng thì thầm một chữ một lần.
“Ưm, một chữ cũng đọc không sai, tốt lắm!” Cao Dật Hiên nói: “Điều này có lẽ là tên chủ nhân thạch thất đặt sao!”
“Nhìn này! Bên này cũng có!” Vệ Ưởng kinh hô, hắn nhìn bốn chữ rồng bay phượng múa trên tường đá trước mắt. “Tình gì kim gì?” Thể chữ quá phóng khoáng, rốt cuộc Vệ Ưởng không nhận ra.
“Là tình bỉ kim liên.” Cao Dật Hiên cũng nhìn thấy bốn chữ kia, từng chữ mạnh mẽ mà uyển chuyển, xem ra là một người có võ công cùng mặc vận đều thượng thừa.
“Chính là tình bỉ kim liên người miêu tả ái tình cái gì là chí tử, cái gì là hải khô thạch, cái gì là kiên bất khả?”
“Ừ, ngươi nói không sai!” Cao Dật Hiên bật cười: “Bất quá lần sau ngươi phải nhớ kỹ, là chí tử bất du, hải khô thạch lạn, kiên bất khả tồi!” (*) Vệ Ưởng bây giờ lén lút hi vọng hảo hảo học bài!” Xem ra khối này ‘Đoạn long thạch’ vẫn là chữ hữu danh á, gọi ‘Tình bỉ kim liên’!” Có tiến bộ! Tiểu tử này cư nhiên lại biết tảng đá bình thường chặn cửa này được gọi là đoạn long thạch?
(*) Chết cũng không đổi, sông cạn đã mòn, không thể phá vỡ.Cao Dật Hiên mới đẩy chưởng, vốn định dùng nội lực thâm hậu đánh văng cự thạch, nhưng lập tức thu tay.
“Sao thế? Không thể dùng nội lực sao?” Vệ Ưởng hỏi.
“Vẫn là không cần mạo hiểm như vậy.” Cao Dật Hiên quay đầu lại nhìn nhìn, “Thạch thất quá nhỏ, ngươi lại gần, ta dùng nội lực không chỉ sẽ làm tổn thương đến ngươi, đá chấn nát cũng sẽ bay đến ngươi, quá nguy hiểm!” Trong lòng Vệ Ưởng rất là cảm động, nhưng không khỏi lo lắng: “Vậy chúng ta có phải không ra được đúng không?”
Cao Dật Hiên vừa nghe, cố ý hỏi một câu: “Nếu thật sự không ra được, ngươi sẽ nguyện ý ở lại bên cạnh ta cho đến chết không?”
Vệ Ưởng vùi vào ngực y, thành thật nói: “Chỉ cần có ngươi ở bên cạnh ta, ta thà rằng bị giam ở đây cả đời.”
Cao Dật Hiên không khỏi bật cười: “Ngu ngốc, chúng ta sẽ không chuyện gì! Cái động này cũng cách không xa nhà, hiện tại ta hãy dùng tâm khí nội công theo dõi có thể khiến cho Cao Dật Vân cảm giác được hay không.” Cao Dật Hiên bắt đầu tĩnh tọa vận khí, Vệ Ưởng ngoan ngoãn thủ bên cạnh. Có người nào bị nhốt có thể mang không khí tràn đầy ấm ấp như thế này a?!
Huynh đệ Cao gia vừa mới dùng cơm xong, chuẩn bị từng người tản đi tiếp tục ngủ trưa. Bỗng nhiên mày của Cao Dật Vân giật giật, tựa hồ cảm thấy tâm khí nào đó. “Khoan!” Y nhảy dựng lên, gọi mọi người trở lại.
“Làm sao vậy?” Lãnh Hà Phong đối với phản ứng của y bất giác tiểu cật nhất kinh, nhưng vẫn rất trấn định hỏi.
“Nhị đệ? Là nội lực của nhị đệ!” Y làm điệu bộ nhắm mắt an tĩnh lại cảm giác cẩn thận.
“Quả nhiên, nguyên lai ngươi cũng cảm giác được?” Lam Diệc Yên thấy thế lập tức bổ sung nói: “Cao Dật Hiên tựa hồ cầu cứu chúng ta, bất quá ta không dám khẳng định, cũng không rõ phương hướng cụ thể của hắn.” Hoàn hảo Cao gia có hai trấn thủ võ công cái thế, cuối cùng không quá lãng phí nội lực của Cao Dật Hiên. Còn người khác không khỏi có vẻ kinh ngạc hoàn toàn không biết Cao Dật Vân cùng Lam Diệc Yên nói chuyện gì, lại càng không dám tin làm sao nhị ca minh chủ võ lâm của bọn hắn lại mắc nạn?
“Hắn gần đây…Trong động nhỏ ở triền chân núi!” Cao Dật Vân thu hồi vẻ mặt không đứng đắn trong ngày thường, cố sức nhắm mắt, rất nhanh liền cảm thấy phương vị chính xác. Cao! Quả nhiên là cao! (Người viết cũng không khỏi cảm thán, võ công thượng thừa như vậy nếu như truyền lại về sau chẳng phải người hiện đại tiết kiệm chi phí đắt đỏ điện thoại di động?)