Mật Thất Mê Tình

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 8 Cao Gia Phong Vân Hệ Liệt
Ngoại truyện của hệ liệt Cao Gia Phong Vân Edit : Hắc Hầu lão bà bà Beta: Lynn
Xem Thêm

Tố Phi Văn không đành lòng dựa vào ca ca, Lam Diệc Yên cũng yên lặng đứng thẳng, tất cả mọi người im lặng không lên tiếng. Cao Dật Vân ngồi xổm xuống, không nói câu nào đem toàn bộ Lãnh Hà Phong ôm vào trong ngực của mình, y hiểu cảm thụ hiện tại của người trong thạch thất, ai có thể chịu được chỉ còn một khắc sẽ cùng người nhà cùng ái nhân của mình vĩnh viễn biệt ly…

“Vệ Ưởng…” Không khí không đủ, Cao Dật Hiên đã sắp bắt đầu thở dốc, hơi hơi buông Vệ Ưởng vẫn rúc bên cạnh ra, nâng khuôn mặt thanh tú của hắn lên. Y muốn nói rất nhiều, nhưng không thể mở miệng, trong mắt Vệ Ưởng ngập lệ, có lẽ ngay từ đầu chuẩn bị cùng Cao Dật Hiên ở trong này trường sương tử thủ đã được rồi.

“Cao Dật Hiên, ta muốn vĩnh viễn cùng ngươi một chỗ… không cho ngươi rời khỏi ta…” Tiếng hắn run rẩy cầu xin.

“Hư…Đừng nói nhiều,” Cao Dật Hiên thống khổ nhìn ái nhân trước mắt, lấy tay để lên đôi môi mọng đỏ của hắn: “Không khí không đủ, chúng ta chỉ có một canh…” Còn không chờ y nói xong, Vệ Ưởng lập tức ôm cổ của Cao Dật Hiên, gắt gao kéo lấy vạt áo ướt nhẹp mồ hôi của y, đem gò má áp vào bên tai của y, nhỏ nhẹ nói: “Mặc dù chỉ có một canh giờ ta cũng muốn…” Khóe miệng của Cao Dật Hiên nếm nước mắt chua xót lưu lại của Vệ Ưởng, y vô cùng trìu mến đưa tay vùi vào tóc ái nhân.

“Cuối cùng cũng có thể cùng ngươi một chỗ… Ta rất vui!” Vệ Ưởng lộ ra nụ cười chua xót khiến người thương tiếc.

“Vệ Ưởng… Ta yêu ngươi…” Lúc này Cao Dật Hiên đưa tay nhu tình lướt nhẹ đôi môi đỏ mọng xinh xắn của Vệ Ưởng: “Vệ Ưởng, ta muốn ở phút cuối cuộc đời đều có thể tràn ngập hơi thở của ngươi…” Y mang theo nước mắt vong tình hôn lên đôi môi của Vệ Ưởng, dùng vị giác của y ở trong miệng Vệ Ưởng hồi tưởng hết thảy y có thể chạm tới.

“Vệ Ưởng…” Y gọi vô cùng ôn nhu.

“Ân…”

“Chúng ta triền miên đến cuối… Vệ Ưởng… Ta yêu ngươi…” Cao Dật Hiên cầm nước mắt đưa tay tham tiến vào thân thể lạnh run của Vệ Ưởng…

Từ xưa nhiều hồng nhan bạc mệnh, hiện tại tuyệt tình trong động im lặng cực kỳ, chỉ có mờ mờ tiếng thở dốc. Tất cả mọi người trầm ngâm bất đắc dĩ cùng đợi.

Bất quá, các vị đang ngồi tựa hồ quên một người. Mà người này ở tình tiết lúc sau tạo thành tác dụng phiên vân phúc vũ! (Cái này đến cuối mới biết nhá =)))))))))

Người này đó là ——

Tố Phi Văn đột nhiên cảm thấy động khẩu có tiếng động. Hắn nhìn lại, liền thấy chỗ ánh sáng càng ngày càng gần một bóng người xông tới, nhân ảnh nọ thở hồng hộc chạy tới, hơn nữa vội vàng kêu: “Nhị ca! Nhị ca!” Cho đến khi người kia nghiêng ngả lảo đảo xông tới, Tố Phi Văn rốt cuộc nhìn thấy, đó chính là Cao Dật Dũng chính mình từ hôm qua mắng đến bây giờ!

“Tất cả ta nghe quản gia nói! Giờ mới tới…nhị ca hắn…”Y không ngừng thở gấp.

Cuối cùng không cần Tố Phi Ngôn lại tìm đến giải thích bất cứ gì cho hắn —— Tố Phi Ngôn lúc này cũng không có tâm tư giải thích gì.

Tố Phi Văn tức khắc vừa nhớ vừa tức, ngậm lệ bỗng đấm một cú sau gáy, cơ hồ quên chính mình vẫn là thân thể của Lam Diệc Yên. “Cao Dật Dũng, ngươi! Ngươi sao giờ này mới tới a!”

Cao Dật Dũng đương nhiên là phi thường kinh hoàng tránh “Lam Diệc Yên” xông tới, lảo đảo thụt lùi vài bước, mở to hai mắt với Tố Phi Văn: “Phi Văn, Lam Diệc Yên? À không, Phi Văn, ngươi…”

Tố Phi Văn bèn chế trụ cổ áo yết hầu của Cao Dật Dũng, ôn nhu giận nói: “Ngươi không phải nói ngươi biết sao! Nhìn biểu tình ngươi gì a, còn đối với ta như vậy!”

“Ta đích xác có nghe nói…bất quá, điều này cũng…” Cao Dật Dũng quả nhiên là người không biết nói chuyện, nhất thời cứng họng.

Bất quá Tố Phi Văn cũng không tiếp tục ồn ào nữa, hắn chỉ nắm tay của Cao Dật Dũng, cúi đầu: “Cao Dật Hiên bọn họ…”

Cao Dật Dũng kéo bả vai của Tố Phi Văn đang dựa ra: “Ngươi nói là, nhị ca ta hắn…”

“Không có thời gian, mặc dù là Cao Dật Vân luyện thành thiên tiên cương khí nhưng cũng bất lực!” Tố Phi Văn quay mặt đi.

“Cái gì…Nhị ca…”

Cao Dật Dũng buông tay của Tố Phi Văn ra, chậm rãi hướng tới cánh cửa của thạch thất: “Hảo một cái ‘Tình bỉ kim kiên’ a, chẳng lẽ Cao gia chúng ta lại mất nhị ca như vậy sao?”

Bỗng nhiên y ngừng lại, nhìn thấy quyển trục phóng ngay thạch bích lúc trước. “Muốn mở cửa này, cần Thiên tiên cương khí” Y thì thầm.

“Tất cả chúng ta đều thất bại, vô dụng…” Cao Dật Ngọc nói.

“Vô dụng? Làm sao có thể! Các ngươi nhiều người như vậy họp lại lâu như vậy cũng vô dụng sao?” Cao Dật Dũng vô cùng khϊếp sợ.

“Cao Dật Ngọc nói không sai!” Tố Phi Ngôn rất khẳng định.

“Không có khả năng!” Cao Dật Dũng hô lớn: “Ta không tin là vô dụng! Để cho ta tới thử xem sao!” Nói xong đi tới cửa đá.

Mọi người nhất thời không nói gì, Cao Dật Vân đã dốc lòng tu luyện vượt qua ngàn vạn tình khổ mới nối liền tà công, tại sao có thể ngươi muốn thử thì thử?! Nhưng không ai đi ngăn cản y.

Chỉ thấy Cao Dật Dũng bước đi khoan thai, đến lúc đối diện cánh cửa thạch thất, liền vững vàng đứng lại, hít một hơi thật sâu…

Mọi người bế khí cùng đợi Cao Dật Dũng mới xuất hiện sẽ sử dụng Thiên tiên cương khí như thế nào!

… Cao Dật Dũng vận khí lần nữa, hoãn hoãn cổ họng, khi y vận khí sâu lần thứ ba, liền hướng tảng đá kia hô to một tiếng: “”Thiên —— tiên —— cương —— khí!”

Nháy mắt mọi người đều cơ hồ từng bước ngã nhào xuống đất. (Tác giả nguyên là thử dùng chỗ này một từ “mở rộng tầm mắt”, nhưng đột nhiên phát hiện sai lầm! Các vị lượng thứ!) (Edit: vâng, em nó cũng mất hồn á, đúng là thêm “hiểu biết” á =))) )

Tiếp theo đã xảy ra sự tình khiến những người ngã xuống đất xong rốt cuộc không đứng dậy nổi!

Chỉ thấy sau khi Cao Dật Dũng dứt tiếng, cửa đá kia lại kịch liệt chấn động. Bỗng nhiên, ở trước mắt bao người, ngoan thạch kiên cố không vỡ kia cư nhiên lại nhúc nhích hướng về phía trước một chút.

Cao Dật Dũng dùng hết công lực toàn thân, lại: “”Thiên —— tiên —— cương —— khí ——”

Tức thời “ầm ầm” một tiếng thật lớn tro bụi thoáng chốc bay khắp nơi, ngay không khói bụi sặc chết người này, “”Tình bỉ kim kiên” lại nổ tung tóe! Nhìn nhìn Cao Dật Dũng, lúc này trên mặt lộ ra nụ cười vừa lòng kiên cường. “Kỳ thật lại đơn giản thế thôi sao!” Y đắc ý nói.

Trời ạ! Ông trời viết tiểu thuyết sao? Vì sao lại sáng tạo là kết quả làm cho tâm thần người đều tổn hại như thế!

Cao gia từ trên xuống dưới liều mạng thì liều mạng, tẩu hỏa thì tẩu hỏa, nhập ma thì nhập ma, còn có người lại chớ ăn xuân dược lại tu luyện xuân, lại có biến thành ngắn ngủn bên trong mười mấy canh giờ thì tinh túy hao tổn hầu như không còn… Hết thảy này, hết thảy này lại tới đây chấm dứt trong miệng của Cao Dật Dũng ngày thường làm việc lỗ mãng?

Trố mắt! Trố mắt! Không ai đứng lên, tất cả mọi người gục theo thứ tự, giây lát trải qua đại hỉ đại bi khiến cho mọi người lúc này vui buồn lẫn lộn.

Cao Dật Hiên cùng Vệ Ưởng trong triền miên đột nhiên cảm giác một trận mát mát, mới phát hiện lúc này cửa động đã mở ra, hoàn toàn không thấy mấy thứ “Tình bỉ kim kiên” chói mắt nữa. Sau đó liền thấy Cao Dật Dũng đứng khí không suyễn tim không đập, mỉm cười…

“Cao Dật Hiên… Chúng ta thoát rồi…” Vệ Ưởng lập tức hiểu.

Cao Dật Hiên chính là vô cùng ôn nhu ‘mổ’ nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của hắn “Ừ… Ta biết…”

“Thật tốt quá, chúng ta không cần ra đi…” Vệ Ưởng nhẹ nhàng đẩy môi của y ra.

“Chúng ta vốn sẽ không xa cách a…” Cao Dật Hiên nhìn ái nhân hạnh phúc lộ ra nụ cười, trong ánh mắt hoàn toàn không thấy bi thương cùng tuyệt vọng mới vừa rồi, y vui mừng từ môi của Vệ Ưởng hôn xuống cái cổ mảnh khảnh của hắn, ngực lỏa lồ, chứa đầy du͙© vọиɠ. “Hơn nữa… Chúng ta trong một canh giờ nữa cũng sẽ không tách ra a!” Y lộ ra lời nói xấu xa, sau khi ném cho Cao Dật Dũng ánh mắt cảm kích, lưu lại một câu “Vệ Ưởng… Chúng ta đã không thể dừng được nữa a… Không ai có thể quấy rầy chúng ta!” Sau đó dùng lực, liền mượn tảng đá vỡ chặn miệng động lại, ngăn cản tầm mắt mọi người ở ngoài với hai người triền miên.

Thêm Bình Luận