Mật Thất Mê Tình

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 8 Cao Gia Phong Vân Hệ Liệt
Ngoại truyện của hệ liệt Cao Gia Phong Vân Edit : Hắc Hầu lão bà bà Beta: Lynn
Xem Thêm

Tình huống hiện tại nhìn làm sao cũng giống như…như vẻ mặt phiến tình kích người, không phải là…

Trong mông lung Cao Dật Vân cùng Lãnh Hà Phong cơ hồ đồng thời mở mắt ra, ánh mắt hai người cực kỳ giống nhau —— mê ly không thôi. Cao Dật Vân lại bắt đầu bế khí, tiệt đoạn cùng chướng khí liên tiếp, hoàn toàn không lo lắng nội lực cường đại bốn phía. Y run rẩy cúi người, đưa ngón tay nhỏ dài thật sâu luồn vào tóc của Lãnh Hà Phong, tiện thế kéo mặt của hắn lại gần. Trong ánh mắt toát lên nhu tình thu hồn phách người, từng tí từng tí đưa ngón tay tới gần dây dưa sợi tóc.

Lãnh Hà Phong càng phát ra tiếng hổn hển, đôi môi đỏ mọng hơi mở nghênh hướng Cao Dật Vân…Trời ơi, cảnh này chẳng lẽ không phải…

“Hà Phong…Ta muốn…muốn ngươi!” Tiếng gầm nhẹ đầy tình dụ tuôn tràn từ cổ họng của Cao Dật Vân.

Quả nhiên là…. Ông trời a, người nhìn xem Cao Dật Vân rốt cuộc làm chuyện gì a!

Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là, Lãnh Hà Phong cơ hồ chưa hề hít hơi thở gì của Cao Dật Vân mà tìиɧ ɖu͙© dâng lên, thuận thế liền vội vàng đem cuồng nhiệt của mình thổi vào đôi môi khô khan của ái nhân…

Hai người này sao vô duyên vô cớ lại…

“Thôi tình đại pháp!” Tố Phi Ngôn chấn kinh —— hắn hoàn toàn khẳng định trên người Cao Dật Vân cùng Lãnh Hà Phong không có dược lực của trí tình gì cả, nguyên nhân chỉ có thể là bọn họ quá mức vội vàng tu luyện thiên tiên cương khí, cho nên cho dù là trình tự chính xác, một chút sai lầm liền thành tà công chết người, mà tà công này xem ra là có tác dụng thôi tình lẫm liệt!

Công phu này cũng quá tà môn!

“Nguy rồi!” Cao Dật Ngọc la hét: “Cao Dật Vân, ngươi rốt cuộc đang làm gì đó a! Mau tỉnh lại a, ngươi điên rồi sao!”

Trong kinh hãi chỉ cảm thấy tà khí xung quanh Cao Dật Vân càng lúc càng đặc hơn, đồng thời còn có một luồng nhiệt khí sát nhân như nham thạch bay lên. Nhiệt khí kia tức khắc bao vây lấy hai người, dù sao bọn họ không kiềm được chính mình bắt đầu cuồng nhiệt dây dưa âu yếm lẫn nhau…”Ân…”

Lúc này, mọi người Cao gia cũng không thể loạn động chân khí, chỉ có thể vạn phần xấu hổ, quái dị, lo lắng quay mặt qua chỗ khác.

Cao Dật Vân a… Ngươi!

Chẳng lẽ Cao Dật Hiên nhất định cùng Vệ Ưởng sinh tử đồng thất như vậy sao?

Theo đó tìиɧ ɖu͙© hai người dũng động, trên đỉnh vách đá của thạch động đá lửa bắt đầu sàn sạt rơi xuống.

Nội công cường đại làm cho mọi người ở đây không thể không vận khí để bảo vệ mình, trong động càng ngày càng nóng…

Còn chừng hai canh giờ, Cao Dật Vân cùng Lãnh Hà Phong dần dần khôi phục ý thức khi chướng khí vây quanh thối lui. Lãnh Hà Phong đột nhiên phát giác là có người đè trên thân mình, bèn muốn đẩy ra. Nhưng bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi lập tức trượt chân ngã tên đất. Cao Dật Vân nhìn mớ y phục hỗn độn, dưới thân, Lãnh Hà Phong bị ướt đẫm mồ hôi bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Nguy rồi, chúng ta…”

Lãnh Hà Phong kinh hoàng kéo áo chính mình lên: “Cao Dật Vân… Có phải chỉ còn lại có hai canh giờ hay không…”Âm thanh của hắn có chút phát run.

Cao Dật Vân quay đầu, lúc này mọi người từ trong lá chắn của nội lực thoát ra, nhìn thấy Cao Dật Vân nửa thân dưới xích lỏa lập tức biết được kết quả, hiện lên một tia tuyệt vọng.Y nhắm mắt lại, ôn nhu giúp Lãnh Hà Phong gài vạt áo.

“Đã hết…Hà Phong…” Y đành chịu cúi đầu nói. Bỗng nhiên, Cao Dật Vân cảm giác chính mình đυ.ng tới làn da trắng tuyết của Lãnh Hà Phong lại nóng bỏng như thế, y kinh hãi rụt tay.

“Cao Dật Vân! Tay ngươi sao lại lạnh như băng thế?” Ngược lại là Lãnh Hà Phong giành hỏi trước. Hắn cầm tay của Cao Dật Vân, đột nhiên nhiệt độ trong tay như đóng băng.

“Nóng quá!” Cao Dật Vân không khỏi rút tay về, nháy mắt cảm giác trong mười ngón tay có dòng khí cường đại tuôn trào chưa từng có, thống khổ vạn phần, như nham thạch đốt cháy. Theo bản năng y đem ngón tay thon dài duỗi ra, làm cho dòng nóng rực này phát ra. Nhưng lúc y duỗi tay ra nháy mắt liền thấy một đường bạch trần từ đầu ngón tay bắn ra, bắn tới nơi đóng băng cách ba thước, bạch trần kia chui vào thạch bích, trong khoảnh khắc động bích của thâm động bị tan ra một trượng.

Cao Dật Vân nhất thời không biết làm sao, hơi giơ tay đông cứng lên, từ trong miệng của y run rẩy, bốn chữ lờ mờ từng chút xuất hiện: “Thiên…thiên…tiên…cương…khí…”

Mọi người cũng sợ ngây người, cho dù Lam Diệc Yên võ công cao thâm như thế với sức mạnh công phu trước mắt cũng phải trố mắt không ngớt —— Cao Dật Vân vừa rồi cơ hồ không dùng nửa điểm nội lực mà đã tạo thành sức phá hoại lớn như thế!

“Vệ Ưởng! Tỉnh tỉnh, bọn họ thành công!” Cao Dật Hiên thu hồi nội lực, Vệ Ưởng hôn mê hơi mỏi mệt tỉnh lại.

Cao Dật Vân đưa ta vươn ra trước mắt, trong ánh mắt tuấn mỹ rốt cuộc lóe ra một tia thắng lợi vui sướиɠ, nhất thời quên ly khai trên người Lãnh Hà Phong.

“Cao Dật Vân… Chẳng lẽ chúng ta thành công rồi?”

“Không sai” Khóe miệng Cao Dật Vân nhếch lên nụ cười đắc ý.

“Không nghĩ tới quá trình tu luyện của Thiên tiên cương khí kỳ thật bản thân chính là quá trình giao hợp tìиɧ ɖu͙© a!” Lam Diệc Yên suy tư: “Khó trách lúc ấy Cao Dật Vân hợp Lãnh Hà Phong…”

Tố Phi Ngôn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hô: “Cao Dật Vân, không còn thời gian. Mau a!”

Chỉ thấy Cao Dật Vân mạc nhiên tập trung nội lực, trong nháy mắt tụ khí, vung tay thẳng bắn về phía “Tình bỉ kim liên”, đồng thời hô lớn: “Nhị đệ! Bảo vệ Vệ Ưởng!” Trong khoảnh khắc một luồng khí ngang trời xuất thủ, mang theo tà hàn khí lạnh băng đến xương như dã thú cuồng bạo nhắm tới cửa đá. Trong động chấn động kịch liệt, thiên băng địa liệt (trời sụp đất nứt) cuồng loạn làm cho chung quanh dấy lên một trận bụi mù mang theo băng sương sắc nhọn, bao lại tầm mắt mọi người.

Cao Dật Hiên thấy bất ổn, liền bổ nhào tới Vệ Ưởng, nội lực cường đại làm cho y trong giây lát bị đẩy vào nơi sâu của thạch thất. Sau một trận chấn động, uy lực của Thiên tiên cương khí yên ả lắng xuống. Sức mạnh cường đại làm cho động này trở nên hỗn độn vạn phần, trời động đất chấn. Mọi người lúc này cùng Cao Dật Hiên đều vội vàng ngóng nhìn cửa thạch thất trong bụi mù tán đi…

Nhưng…

Lúc này người ở hiện trường lại càng cảm nhận sâu hơn cái gì là “tạo hóa trêu người”! —— băng trần chậm rãi rơi xuống để lộ ra cửa đá hoàn toàn không tổn hao gì. Cửa đá kia mặc dù là vách tường chung quanh hơi hơi động một chút, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu vỡ ra. Hơn nữa ở sườn cửa ngoài bể một mảnh nham thạch, trên mặt xuất hiện chữ đỏ chu sa “Tình —— bỉ —— kim —— kiên ——”

Nhìn thấy cửa đá hoàn toàn không tổn hao gì, mọi người nhất thời lại từ trên kinh hỉ vừa rồi ngã xuống vực sâu. Đây chính là Thiên tiên cương khí thật thật chính chính a! Hiện tại chế giễu, mà ngay cả Thiên tiên cương khí cũng thúc thủ vô sách. Đây chẳng phải là tuyệt đường lui của bọn họ sao?

Ngạc nhiên kinh ngạc nhất chính là Cao Dật Vân, y cơ hồ đã dùng hết chín phần nội lực đánh ra một chưởng kia, vốn tưởng rằng hết thảy sẽ chấm dứt trong một chưởng này, nhưng kết quả cũng là hôi phi yên diệt như vậy, hóa thành hư ảo…

“Chẳng lẽ là… Chẳng lẽ là… Tảng đá kia…” Tố Phi Ngôn cùng Lam Diệc Yên không thể tin được hết thảy kết thúc như vậy.

Cao Dật Vân thu tay, vô lực rũ xuống: “Đây là khối tảng đá linh khí, xem ra đã trải qua mấy trăm năm nhật nguyệt tinh hoa, tự mình thăng hoa. Hiện tại cho dù Thiên tiên cương khí cũng mất tác dụng với nó…”

Lời nói chưa hết, đã nghe một tiếng “răng rắc”, cùng với bụi đá rơi xuống, cái miệng nhỏ thông khí vốn ở phía trên thạch thất lúc này vô tình tự động đóng lại! Hiện tại “Đoạn tình thất” chính là hoàn toàn thành mật thất, không khí bên trong nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ một canh giờ —— hạn hai mươi bốn canh giờ cũng sắp hết.

Đây không phải là đem Cao Dật Hiên cùng Vệ Ưởng bên trong bức đến tuyệt lộ sao!

“Nhị ca!” Cao Dật Ngọc mang theo âm thanh nức nở lập tức vọt lên. Cao Dật Vân bèn túm y lại, lắc đầu nói: “Tứ đệ… Chỉ có một canh giờ, để nó hảo hảo lưu lại cho nhị ca ngươi cùng Vệ Ưởng đi…” Cao Dật Ngọc tức khắc nửa quỳ xuống đất, hai tay gắt gao cào trên đất, tuyệt vọng nói nhỏ: “Vì sao! Vì sao lại như vậy! Nhị ca…”

Thêm Bình Luận