Mật Thất Mê Tình

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 8 Cao Gia Phong Vân Hệ Liệt
Ngoại truyện của hệ liệt Cao Gia Phong Vân Edit : Hắc Hầu lão bà bà Beta: Lynn
Xem Thêm

~~~

“Không xong! Nhị ca kia thì làm sao?” Cao Dật Ngọc nhất thời sốt ruột, vốn dĩ lúc này y lại chuyển hướng Lam Diệc Yên đáng yêu của y, đến nói một câu: “Diệc Yên, chúng ta làm sao bây giờ a…” lời nói thì như vậy, bất quá sao chịu đựng được y bị Tố Phi Văn tiếp tục bức bách “nhẫn”, y lại theo bản năng người thứ nhất liền đi cầu trợ Tố Phi Ngôn. Lúc này Tố Phi Văn mới thỏa mãn thu hồi cánh tay sớm chuẩn bị vung, không có vung vào mặt của Cao Dật Ngọc.

Vẻ mặt Tố Phi Ngôn lạnh lùng cũng xẹt qua một tia mây đen. Bỗng nhiên hắn chú ý tới Hoa Tuyệt Hàn trong tay vì Cao Dật Vân chuẩn bị chữa thương, à không, là liệu xuân dùng cổ độc, lập tức phản ứng, đối với Hoa Tuyệt Hàn nói: “Ngươi xác định ngươi dùng cổ độc đối với ‘xuân đệ nhất thiên hạ’ hữu hiệu sao!”

“Hẳn là có thể!”

“Chúng ta còn có hy vọng…” Tố Phi Ngôn suy tư một lát sau nhưng cũng không phải thật khẳng định nói.

“Cổ độc?” Cao Dật Ngọc đột nhiên cũng phản ứng “Ngươi nói là đại ca! Đại ca bên kia còn có hy vọng có phải hay không?!”

“Đúng vậy!” Lam Diệc Yên khẳng định chính mình ngữ khí ôn hòa: “Hiện tại chúng ta có thể khẳng định chính là Cao Dật Vân trong tay bắt được mới là chân chính thiên tiên cương khí.”

Y hiển nhiên không quen với tóc dài của Tố Phi Văn, nhẹ tay lướt một chút, tiếp tục nói: “Cao Dật Vân là võ công cao thâm khó lường nhất trong chúng ta, chính là xuân dược chung quy không đến mức vây khốn hắn mười mấy canh giờ, chỉ hy vọng hắn cùng Lãnh Hà Phong có thể đến cuối cùng kiếm ra được một đường sống!”

“Nói như vậy nhị ca còn có hy vọng!” Cao Dật Ngọc toát ra một tia trấn an.

“Cao Dật Ngọc —— tứ đệ, Cao Dật Vân —— đại ca, à… Cao Dật…” Lúc này Cao Dật Tĩnh yên lặng vác cuốn gia phả, bất quá không ai để ý đến y.

“Thời gian không còn nhiều, Cao Dật Ngọc, chúng ta phải lập tức chạy vào trong động đi!” Lam Diệc Yên một bước tiến lên muốn kéo tay của Cao Dật Ngọc rời đi, bỗng cảm giác thấy y sam chính mình bị người kéo lại, quay đầu lại liền phát hiện nguyên lai là Tố Phi Văn —— cư nhiên còn dùng ánh mắt của Lam Diệc Yên mà bắn ánh nhìn kiều mị gϊếŧ chết người: “Không cho ngươi chạm vào hắn!”

Đành chịu Lam Diệc Yên cùng Cao Dật Ngọc nhìn nhau mà không được chạm nhau…

Cao gia lần thứ hai toàn thể tiến đến Đoạn tình thất, bất quá bị cái gì thiên tiên cương khí kia hỗn loạn có chút chật vật, không thấy tiêu soái phiêu dật ngày thường đâu hết. Thời gian hỗn loạn coi như tốn hết bữa cơm mà đi vào trong động.

Cao Dật Vân đã nghỉ ngơi cũng tạm đủ, nguyên khí hình như cũng khôi phục bảy phần. Đột nhiên nhìn thấy một đám người Cao gia rất kỳ quái một lần nữa tụ lại, trong lòng không khỏi sửng sốt một chút.

Cũng may Tố Phi Ngôn lúc nào cũng là một bộ dạng lãnh tuấn cao ngạo, nhưng mặc dù là hắn cũng ước chừng nửa canh giờ vội tới trước đối Cao Dật Vân mà giải thích hết thảy quái dị mà y đã thấy.

Đêm qua Cao Dật Vân mới xuân tình dũng động đến khí dục hung tâm, lúc này nhìn người trong nhà rơi vào kết cục quái dị này lại đột nhiên lo lắng không thôi. Ngay lúc bất hạnh nhất này Cao Dật Tĩnh mất trí nhớ lại tuôn một câu không hợp thời: “Ngươi là Cao Dật Vân? Nói vậy là nhị ca của ta?”

Cao Dật Vân vốn là có lực tự chế kinh người, lúc này hiển nhiên là bị câu nói nửa ngốc không ngốc của Cao Dật Tĩnh đả kích thật lớn, không khỏi hít một hơi thật sâu, nửa ngày mới ném ra một lời không hoàn chỉnh: “Cái gì nhị ca?…Nhớ…Ta là đại —— ca — ngươi!” Nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của y, nếu là người thường chỉ sợ lúc này đã tức giận rơi xuống ngục. Cao Dật Vân bị lời ngốc của Cao Dật Tĩnh chấn động lập tức co cánh tay phải, đột ngột đánh thức Lãnh Hà Phong đang ngủ trong lòng.

Trên mặt Lãnh Hà Phong xinh đẹp còn vương chút tia phấn nhuận, phả hơi có vài phần kích người, nhưng dù sao không bằng nội lực thâm hậu của Cao Dật Vân, hơn nữa đêm qua làm việc quá kịch liệt, tốc độ khôi phục không khỏi chậm một chút.

“Hà Phong, ngươi tỉnh!” Cao Dật Vân vươn tay vuốt ve trán nóng của hắn, “Hôm qua…Ân…Hiện tại người cảm thấy không có gì chứ?”

“Ừ…Ta không sao.” Lãnh Hà Phong cúi đầu nhìn cổ tay của mình, hóa ra Cao Dật Vân lấy tay bắt mạch tượng của hắn, lo lắng hắn có bất trắc gì. Nhất thời trong tuấn dung lãnh ngạo nhuộm chút vui mừng. Bất quá khi hắn nhìn thấy sao nhiều người cùng xuất hiện ở đây thì biết tình thế bất ổn.

“Cao Dật Vân, cho ta nửa canh giờ là đủ rồi.” Lãnh Hà Phong thở nhẹ, hoãn một chút, đứng dậy, sửa sang y sam.

Lúc này Hoa Tuyệt Hàn đưa cổ độc lên: “Xem tạo hóa của ngươi, độc này có thể trong thời gian ngắn loại trừ dược lực còn trong cơ thể ngươi. Tuy rằng mạnh chút, nhưng dựa vào võ công của ngươi nội lực hẳn là có thể trụ được!”

“Các ngươi….Quả thật tất cả đều thất bại?” Cao Dật Vân nhận dược, hướng Hoa Tuyệt Hàn chỉ nhận xác nhận cuối cùng.

Mọi người nhìn nhau không nói gì. Cao Dật Vân tức khắc hiểu được vài phần, biết rõ mình trọng trách gánh vác duy nhất, trên mặt lộ ra thần sắc nghiêm túc hiếm thấy. Y thận trọng xoay người, nhẹ giữ cánh cửa đá: “Nhị đệ, ngươi cũng nhất định phải kiên trì chờ đến thành công của ta cùng Hà Phong a!”

Phía kia cửa đá Cao Dật Hiên ôm chặc Vệ Ưởng, tựa hồ hiểu được ý của đại ca, trả lời: “Đại ca, còn mấy canh giờ nữa?”

“Không nhiều lắm…”

“Đại ca các ngươi yên tâm giữ, có thể còn mấy canh giờ, ta Cao Dật Hiên có thể chống đỡ mấy canh giờ!”

“Võ công Vệ Ưởng không cao, ngươi phải chuẩn bị chân khí bảo vệ hắn bất cứ lúc nào… Thời gian không nhiều, có lẽ chúng ta sẽ vận khí gấp bội!” Dù sao cũng là huynh đệ tình thâm, lời nói ăn ý.

“Đại ca, các ngươi cũng phải cẩn thận một chút a!” Cao Dật Hiên quay đầu nhìn Vệ Ưởng. Lúc này Vệ Ưởng ngược lại có vẻ rất bình tĩnh, không ồn ào không bát nháo, chỉ dùng ánh mắt ưu buồn nhưng lại tín nhiệm nhìn chăm chú vào Cao Dật Hiên hắn yêu nhất nhỏ giọng nói: “Ngươi đã nói sẽ vẫn bồi bên cạnh ta, không được nuốt lời a!” Nói xong dúi đầu vào khúc tay y.

Cao Dật Hiên gắt gao ôm lấy Vệ Ưởng, không ngừng hôn lên mái tóc của hắn: “Ta sẽ… Vệ Ưởng! Bởi vì ta yêu ngươi! Rất yêu ngươi!”

Cổ độc của Hoa Tuyệt Hàn quả nhiên hữu hiệu, hao phí nửa phần công lực của Cao Dật Vân liền đem xuân độc hoàn toàn trấn trụ.

“Hà Phong…” Cao Dật Vân nhẹ gạt mái tóc rối của ái nhân “Ngươi có thể sao?”

Lãnh Hà Phong ngầm đồng ý, hơn nữa hắn có thể thực khẳng định Cao Dật Vân lần này tuyệt đối sẽ không làm xằng bậy nữa. Hai người đối diện, đều tự lĩnh hội ý tứ đối phương —— thành bại một lần này!

Mỗi người lúc này cũng hồi hộp không thôi, cứ nhìn chằm chằm vào Cao Dật Vân cùng Lãnh Hà Phong đan xen hai tay dần dần nhập định (ngồi thiền). Theo khí tức của hai người dần nhanh hơn, toàn bộ tựa hồ bắt đầu tràn ngập một luồng chân khí rất lớn. Chân khí này rất kỳ quái, nửa lạnh nửa nóng, lúc nhanh lúc chậm, chậm rãi tụ tập chung quanh Cao Dật Vân. Cao Dật Vân càng dụng tâm tụ thần càng khó có thể đem chướng khí tản ra. Liền kiểu ngươi tranh ta đoạt lần lượt nhập định qua một canh giờ. Mắt thấy hai người khẽ rung động theo nhiệt khí lập tức tiến vào nguyên thần đoạn thứ hai, đột nhiên Lãnh Hà Phong bị chấn động nội lực, đột nhiên trầm bổng ngẩng đầu lên, mái tóc đen nhánh như suối bay về phía sau. “Ngô…” Hắn thống khổ rên.

Mà luồng khí tức chấn thương này của hắn làm cho tất cả người chung quanh đều vào động. Bởi vì cách thạch thất rất gần, khí tức làm cho Vệ Ưởng hồi hộp vặn vẹo thân dưới, Cao Dật Hiên lập tức lấy nội lực bảo vệ hắn. Trong khoảnh khắc bụi đất bay mù mịt.

“Không xong, bọn họ dùng khí quá mạnh!” Lam Diệc Yên phát giác khác thường.

Lúc này Cao Dật Vân cũng bắt đầu có chút động tĩnh, y tựa hồ cực lực khắc chế chống cự luồng kí©h thí©ɧ mãnh liệt trong cơ thể. Còn Lãnh Hà Phong lại càng rõ ràng, phả hơi hoàn toàn rối loạn nguyên thần, hơi thở cực kỳ bất ổn. Không chỉ có bất ổn, mà ngay cả khuôn mặt vốn bình tĩnh của hắn hiện ra một tia khác thường. Vẻ mặt này hiện tại đánh lui thống khổ ban đầu, thay vào đó một nét hưng phấn, mang theo chút ấm ấp khiến cho đôi môi ẩm ướt của Lãnh Hà Phong hồng hào.

Thêm Bình Luận