Phòng bên cạnh là phòng lạnh, khắp nơi đêu đầy ắp thức ăn.
Nhưng nó chưa được nấu chín và không thể ăn được.
Hách Vân ngoảnh mặt đi, nuốt nuốt nước miếng, ngay lúc cô còn đang bất đắc dĩ nhìn miếng thịt, một mùi bắp thoang thoảng đột nhiên từ chóp mũi cô bay ra, nhìn chằm chằm vào trái bắp bên cạnh.
Bắp: Lạnh quá >_< Run rẩy, đây là cảm giác của việc sắp bị ăn.
Quả nhiên, Hách Vân, ngọn nguồn của mọi tà ác, chạm vào hạt bắp vàng tươi, nàng ăn, vẫn còn cách hạt bắp mười centimet, năm centimet. A! Cô ấy đã ăn được hạt bắp đầu tiên, cô ấy định làm gì? Cô, cô, cô, cô thực sự đã ăn được nó! Bắp tội nghiệp bị cô ăn đến chỉ còn lại cùi bắp.
Tạ Y Lâm kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Hách Vân khi cô có thể ăn hết một trái bắp trong một phút và hỏi từ tâm hồn: "Tiểu Vân, em không bị tắc kẽ răng sao?"
Tắc cái gì kẽ răng? Răng của mình luôn tốt mà.
Hách Vân người tàn nhẫn và ít nói, chỉ để lộ hàm răng trắng bóng đến chói mắt.
"Được, được, từ từ ăn đi, ta biết ngươi không có đau răng." Tạ Y Lâm giống như người mẹ mà vỗ vỗ Hách Vân vai, quay lại đi xem đội thể chất cùng đội IQ có mở được cửa hay không.
Hơn mười phút trôi qua, mọi người vẫn không thể làm cho chiếc cân nặng tới 175 kg nên quyết định tìm cách khác.
Hoàng Minh Hạo đang đi loanh quanh thì nhìn thấy xác chết của hơn chục trái bắp và phát hiện Hamster Vân đang im lặng tiếp tục ăn bắp ở trong góc, bất lực, lời nói mang theo một chút sủng nịnh: “Cậu đói quá à?"
Hách Vân nghiêm túc gật gật đầu và tiếp tục công việc ăn bắp của mình.
"Nếu không có chuyện gì thì thực nhanh là có thể ra ngoài. Quán thịt nướng nhất định phải có nhiều hơn những thứ này." Hoàng Minh Hạo an ủi.
Hách Vân gật đầu, ăn gần hai mươi trái bắp, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần chiến đấu, đi theo Hoàng Minh Hạo, nhìn Trương Quốc Vỹ và Ngụy Đại Huân ôm nhau thật chặt.
Wow, ảnh đẹp quá (chết tiệt).
Hách Vân nhìn tảng băng trên mặt đất, thắc mắc tại sao không đặt tảng băng lên, chẳng lẽ là quá nặng?
Hách Vân lén lút chạy tới chỗ khối băng, xắn tay áo dài lên, dễ dàng nhấc băng lên, ngơ ngác nhìn hai người đang ôm nhau ở phía xa và đám đông đang xem trên khán đài.
Cho nên là lạnh quá sao? Ân! Nhất định là lạnh quá.
Hách Vân tự đưa ra một số gợi ý và cố gắng tưởng tượng mình là một người bình thường.
Cuối cùng, sau hàng chục phút phấn đấu, cuối cùng cũng có người phát hiện ra diễn biến chính xác của cánh cửa thứ hai, Mật Đào Thất Tử tiến vào mật thất tiếp theo.
Vừa bước vào phòng này, Hách Vân hai mắt liền sáng lên.
Một nhóm người giống như thổ phỉ mà liên tục tìm kiếm thức ăn.
"Nào, nào, đưa Tiểu Vân của chúng ta trước." Dương Mịch lấy một bó củ sen đưa cho Hách Vân đang đợi đồ ăn ở đối diện.
Hách Vân ngao một tiếng, cắn đầu tiên như một dấu hiệu của sự tôn trọng và nhẹ nhàng nóí tiếng “Cảm ơn Mịch Tỷ”
Mịch Tỷ lập tức mỉm cười, sờ sờ đầu Hách Vân: “Nhìn xem, đứa nhỏ này đói rồi, được rồi ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn.”
Ngụy Đại Huân lấy xiên, cắn một miếng, nhìn Hách Vân đang ăn rất nhanh rồi đưa cho Đặng Luân. giơ khuỷu tay lên nói: "Nhìn xem Tiểu Vân muội muội bị đói. Luân ca, đội trưởng, dù có làm gì cũng phải bày tỏ lòng biết ơn."
Ngụy Đại Huân đưa mắt ra hiệu về phía những xiên thịt trong tay Đặng Luân vẫn chưa được ăn xong. Đặng Luân vội vàng cắn một miếng: “Vậy em phải nhanh chóng ăn chút gì đó để bổ sung sức lực trước khi dẫn mọi người ra khỏi mật thất.”
Ngụy Đại Huân tặc lưỡi mấy cái, cũng không có bị hắn nghẹn họng. lại.
Hách Vân cầm trong tay một cây xiên đi loanh quanh trong cửa hàng, nhìn thấy Hoàng Minh Hạo đang nóng lòng muốn phá mật mã, đi mấy bước đến bên cạnh hắn, đưa xiên thịt chưa cắn vào miệng hắn: “Cậu đói không? "
Hoàng Minh Hạo cắn một miếng không suy nghĩ nhiều và nuốt hết. Vừa lấy xiên, cậu kéo tay Hách Vân ,dẫn cô đến một nơi đông người hơn. "Chúng ta không giải được mật mã, ngoan ngoãn ăn cơm, để đại thần đưa chúng ta đi."