Chương 3: Bí Mật Quán BBQ ( Phần 2)

“Có thể tháo bịt mắt sao?”

Bảy người cuối cùng cũng bước vào cánh cửa thứ nhất của mật thất mà không gặp nguy hiểm gì.

“Mời nói ra tám địa danh trong 《 mang bạn đi lữ hành 》”

Trong khi mọi người đang bàn tán về câu trả lời của mình thì Hách Vân đứng đó hoàn toàn ngốc.

Cô mới đến đây khoảng một năm, trong khoảng thời gian này cô chưa bao giờ nghe nhạc, chưa bao giờ! Nếu âm nhạc thuần túy được tính.

Cho nên nói người nhiều lực lượng đại, có mấy người nói nhảm mấy lần, cuối cùng nói được cả tám, mọi người sôi nổi tháo xuống bịt mắt.

Hách Vân ngơ ngác đi theo mọi người xung quanh, không có chút manh mối nào, cuối cùng cũng thấy mọi người đang nghiên cứu cách lấy được chùm chìa khóa này.

Tại sao tôi lại nghĩ nó không thể đơn giản như vậy, nếu đặt nó ở đây, nhìn thoáng qua liền biết nó vô dụng.

Hách Vân trông như đã nhìn thấu tình hình, lặng lẽ thoát khỏi cuộc trò chuyện nhóm và bắt đầu tự mình tìm kiếm manh mối.

Dù sao Hách Vân cũng là lần đầu tiên tham gia loại chương trình tạp kỹ này, cho nên chỉ cói thể cùng mọi người ngơ ngác tìm kiếm manh mối hồi lâu, nhưng vẫn không tìm được manh mối gì.

"Mau, lấy lại đây cho tôi số 8." Trương Quốc Vỹ siêu năng lực bạn trai của mình để di chuyển chiếc hộp mà Đặng Luân tìm thấy xuống. Ngụy Đại Huân nhìn vào chiếc hộp và hét lên tự tin.

Trong khi mọi người vẫn đang tìm thứ gì đó để cách nhiệt thì Hoàng Minh Hạo đi thẳng đến mở chìa khóa, Dương Mịch kinh ngạc nhìn cậu và hỏi cậu không có điện sao.

Hạo ca, bình tĩnh và đẹp trai trả lời một câu không điện.

Hách Vân im lặng chú ý đến mọi thứ, tò mò di chuyển đến chìa khóa và dùng đầu ngón tay cảm nhận thử.

Đầu ngón tay có cảm giác ngứa ran, Hách Vân thu tay, lại nhìn. Ân, thật là không có cảm giác gì cả.

Không ai để ý đến hành động dễ thương của Hách Vân, chỉ có camera ghi lại toàn bộ quá trình bằng cả tấm lòng.

Khi nhìn thấy mở ra là ớt, mọi người đều cảm thấy không tốt.

Dương Mịch tiểu hồ lý nhìn theo lời nhắc và bắt cả bọn con trai ăn mõi người một quả ớt.

Bốn chàng trai cay đến không nói nên lời, bọn họ ngây thơ cho rằng “nam nhân mõi người một miếng” thật sự chính là mật khẩu mở cửa.

Hoàng Minh Hạo là người ăn cuối cùng nên chờ đợi đến cậu, nước cũng chỉ còn lại một ít. Hoàng Minh Hào chỉ có thể tiếp tục hít vào, sau đó cay cay cay cay.

Hách Vân khẽ nhìn qua xem xét quả ớt, nhìn cái miệng đỏ bừng của Hoàng Minh Hạo, hỏi: “Có cay không?”

“Cay a!” Hoàng Minh Hạo hít một hơi thật sâu, không ngừng thè lưỡi, quạt gió.

"Miệng đỏ quá." Hách Vân đối Hoàng Minh Hạo nói một cách vô nghĩa, khiến Hoàng Minh Hạo đang bị cay ngốc càng thêm ngốc, ha một câu.

“Không có gì.” Cứ thế này, miệng bạn trông có vẻ ẩm ướt. Hách Vân lắc đầu quỳ xuống xem bọn họ làm ớt.

Vốn dĩ Hách Vân muốn lén ăn một miếng ớt, nhưng cô thấy họ nhất quyết làm ra quả ớt như thế này.

Hách Vân bĩu môi không vui, một mình rời khỏi đội, đi tìm manh mối.

Khi cô đến căn phòng nhỏ nơi cất giữ quần áo, giác quan thứ sáu cực kỳ chính xác của Hách Vân khiến cô nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác kia.

Áo khoác quân đội: run rẩy.jpg