Chương 1: Bữa tiệc gặp mặt

“Tiểu Vân, công ty tiếp nhận cho em một show tạp kỹ.” Mộng tỷ gõ nhẹ vào Hách Vân đang ngơ ngác, bảo cô chăm chú lắng nghe: “Đây là ở show tạp kỹ của Đài Xoài, thành viên cố định gồm Dương Mịch, Đặng Luân, Ngụy Đại Huân, Hoàng Minh Hạo, Tạ Y Lâm, Trương Quốc Vỹ.”

Hách Vân vẻ mặt ngượng ngùng, ngơ ngác mà gật đầu.

“Em nha, luôn là như vậy, không bao giờ để bụng chuyện gì hết.” Mộng tỷ đầu muốn điên nhìn Hách Vân người không bao giờ đem công việc để ở trong lòng.

Hách Vân từng là khách mời chương trình phòng bếp hoang dã vào năm ngoái, tuy rằng chỉ là cái tiểu trong suốt, nhưng cô ấy đã may mắn thu hút được rất nhiều người hâm mộ trong tập đó. Trong vài giây cận cảnh đó, nụ cười của Hách Vân được cho là rất đẹp và khả năng vận động của cô cũng thu hút người hâm mộ.

Đáng tiếc…

Mộng tỷ u oán nhìn mắt Hách Vân, từ khi chủ tịch nhận cô là em gái nuôi, cô hầu như không quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ cần bạn đến đón cô ấy sẽ làm việc. Lần đầu tiên tự giới thiệu, weibo của cô trống rỗng.

Cũng may chủ tịch là thật đau lòng em gái, giành được nguồn tài nguyên tốt như vậy cho cô.

“Em a, một ngày nào đó chị sẽ bị em làm cho tức chết a, em nên tự mình nhìn lại bản thân mình đi.” Mộng tỷ hận sắt không thành thép gõ gõ đầu Hách Vân, rồi rời khỏi hiện trường trên đôi giày cao gót.

Không phải Hách Vân không quan tâm, cô mới tới thế giới này, là Mộng tỷ giúp đỡ cô, cũng là Mộng tỷ mang cô tới công ty, mới có thể gặp được anh trai.

Mà thế giới này, đối Hách Vân là tốt đẹp mà yếu ớt. Ở thế giới của cô đã đầy rẫy những nguy hiểm kể từ khi cô được sinh ra. Đâu đâu cũng có tang thi, những người tồn tại đều là cường giả, cũng một số chỉ là người bình thường, cha mẹ của Hách Vân đều là cường giả vì vậy Hách Vân đã được huấn luyện từ khi còn nhỏ, và cô có thể chiến đấu với tang thi khi mới mười tuổi, nhưng cô không bao giờ ngờ rằng sẽ đến Trái Đất lúc quá khứ vào sinh nhật thứ mười tám của mình.

{ Mộng tỷ: Tổ tiết mục đã sắp xếp một đoạn ghi hình nhỏ trong vài ngày tới, lo chuẩn bị sẵn sàng, đừng làm phí khuôn mặt xinh đẹp nữa mà hãy sử dụng khuôn mặt của mình thật tốt đi nha cô nương!}

Cô không phải cố ý làm mặt than, mà do bố mẹ cô thường có vẻ mặt lạnh lùng ~ Hơn nữa, khi còn ở thế giới mạt thế mỗi ngày đều phải đối mặt chỉ là những tang thi xấu xí, ai cười được chứ. Trong mắt Hách Vân tràn đầy bất bình, nhưng cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn dùng ngón trỏ và đáp lại bằng một tiếng "duoduo"..

Một khách sạn nào đó.

Các nhân viên phụ trách đặt câu hỏi đang chờ ngôi sao tiếp theo đến.

“”

Hách Vân mím môi, lo lắng nhìn dãy camera trong phòng, cúi xuống chào hỏi.

Trong mắt của tiểu tỷ tỷ nhan khống, Hách Vân giống như một con thỏ trắng vừa cắt được củ cà rốt. Nhân viên công tác mỉm cười nhìn Hách Vân đang buộc tóc xuân lệ và ra hiệu cho cô ngồi xuống, bắt đầu đặt câu hỏi.

“Xin hỏi cô sợ nhất cái gì?”

“Nói cho mọi người biết, mọi người sẽ không dùng nó để hù dọa tôi đấy chứ?” Tin Hách Vân, cô thật sự chỉ hỏi mà thôi.

Chà, thật ngại quá, nhưng đó là những gì chúng tôi nghĩ.

Nhân viên giả vờ hắng giọng, bỏ qua câu hỏi: “Em nghĩ mình có thể đóng vai gì trong chương trình?”

“Ăn uống và đại lực sĩ.” Hách Vân vì tăng độ chân thực lời nói của mình cô còn vỗ bụng của chính mình, giơ lên cơ bắp nhỏ nhắn trên cánh tay mảnh khảnh của mình.

Đột nhiên không khí yên tĩnh, mọi người không khỏi nhìn chằm chằm vào Hách Vân, người thực sự nghiêm túc, các nhân viên cũng coi đó là cảm giác tham gia chương trình tạp kỹ của cô, mỉm cười và không coi trọng điều đó.

Hách Vân nhạy cảm cảm thấy không ai coi trọng vấn đề này, nhưng cô thực sự rất đau lòng vì cô thật sự có thể vừa ăn vừa đánh a.

Nhân viên hỏi thêm vài câu nữa rồi đưa cho Hách Vân một chiếc máy tính bảng và yêu cầu cô làm bài kiểm tra độ tuổi não.

Hách Vân cẩn thận đọc kỹ và thấy rằng đây là bài kiểm tra trí nhớ và khả năng đọc tổng thể, cô có thể làm nó một cách dễ dàng.

“Mười tám.” So với tuổi thật của cô còn nhỏ một tuổi. Hách Vân đưa chiếc máy tính bảng cho nhân viên và lặng lẽ meo meo dậm chân xuống sàn.

Dễ thương quá đi .

Tất cả các nhân viên có mặt đều tràn ngập tình yêu thương của người cha và người mẹ khi họ nhìn Hách Vân rời đi.

Hách Vân vui vẻ rời đi, mà không ngờ chỉ trong mười phút, mình đã thu hoạch được tình mẫu tử của hơn chục người!

Ngày hôm sau.

"Chúng ta đến rồi."

Hôm nay Hách Vân vẫn là một chút đáng yêu, hai đuôi tóc hơi xoăn, hai bên kẹp tóc tình yêu, áo trắng tinh kết hợp với váy treo dài đến giữa màu hồng nhạt, cả người toát ra thần thái vẻ ngoài trẻ trung và ngọt ngào.

Hách Vân ngoan ngoãn đứng trước cửa, đang định gõ cửa thì đôi tai nhạy bén của cô nghe thấy vài tiếng trò chuyện từ trong cửa truyền đến.

“Chờ một chút, chắc là Hách Vân tới”. Khiên mấy người sợ hãi Đại Mịch Mịch quyết định cầm lấy cái người thứ sáu đến : “Đặng Luân, đợi một chút cậu đi mở cửa.”

“Không, ta,... được rồi, tôi đi đây, Đi thôi, Tiểu Giả .” Đặng Luân ban đầu muốn gia nhập đội dọa người , nhưng dưới ánh mắt của Dương Mịch, anh phải biến thành một con thỏ trắng nhỏ và kéo Hoàng Minh Hạo cùng đi mở cửa.

Tại sao phải đẩy đẩy mới mở được cửa, chẳng phải chúng ta đều ngồi im không muốn đứng dậy sao? Hách Vân chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Đặng Luân và Hoàng Minh Hào trước mặt, hơi cúi người chào hỏi.

163 chỉ có thể ngước nhìn hai người 183, lòng buồn bã.

Đặng Luân và Hoàng Minh Hạo thu lại nụ cười tà ác, chào đón Hách Vân tiến vào, yêu cầu Hách Vân tiến về phía trước.

"A!!!"

Bốn người xông ra dọa Hách Vân.

.............

Sợ nhất là không khí im lặng đột ngột.

Hách Vân mở to mắt khó hiểu, cái miệng nhỏ hơi cong lên, nhìn sáu người xấu hổ đến mặt cứng đơ.

Chẳng lẻ cô nên sợ?

Hách Vân lại nhìn vẻ mặt của mọi người, gật đầu đồng ý, ngay sau đó, cô lập tức ngồi xuống đất, ôm ngực: “Ai nha.”

Câu "Ai nha" này đơn giản là tiêm vào linh hồn, không có bất kỳ cảm xúc nào, được chứ? ! Bạn không hề sợ hãi chút nào.

“Phốc,” Hoàng Minh Hạo bị đáng yêu đến không nhịn được cười lớn: “Thực xin lỗi, em không nhịn được."

Mặc dù kỹ năng diễn xuất của Hách Vân rất kém nhưng vẫn khiến tình huống khó xử trở nên sống động, đồng thời cũng bổ sung thêm một chút. Mọi người đều có ấn tượng tốt về Hách Vân.

Cuối cùng, mọi người ngồi thành một hàng và nhìn đồ ăn trên bàn.

"Đây là của ai?" Hoàng Minh Hạo gắp mấy phần cơm chiên trứng: "Cái này cho một người? Nhiều như vậy."

“Ngô ngô.” Hách Vân đang ăn miếng pizza sầu riêng, giơ tay ý bảo của mình.

“Ăn nhiều như vậy?” Ngụy Đại Huân trợn mắt kinh ngạc, chỉ vào cơm chiên trứng.

"Đúng vậy." Hạo Vân đăng ăn phần thịt gà được Tạ Y Lâm đưa, đột nhiên cảm nhận được tình mẫu tử, sau khi nghe Ngụy Đại Huân nói, cô nhìn anh ấy với vẻ mặt bình thường.

Đối mặt với khuôn mặt thanh tú của Hách Vân, Ngụy Đại Huân đột nhiên không nói nên lời, nhanh chóng đặt cơm chiên trứng trước mặt Hách Vân: “Không, em ăn đi, anh sợ em buổi sáng ăn nhiều quá sẽ không tốt cho bụng thôi.”

Tất nhiên Hách Vân không ăn vào buổi sáng, nhưng gần đây cô tình cờ yêu món cơm chiên trứng này nên đã gọi nó.

Trong khi ăn, một số người chơi cũ bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, sau khi phát hiện cửa không mở được, Hách Vân thay cho Ngụy Đại Huân uống một ngụm sữa chua.

"Em gái, anh trai mở không được, ôi!"

Hách Vân kéo một cái, hai người cùng PD ở bên ngoài nhìn nhau.

"Ôi chúa ơi, cái này mở được à?"

“Tiểu Vân thật lợi hại ”

"Ta chỉ nói, cánh cửa này ngươi có kéo vào trong cũng không mở được, nguyên lai là có người cầm."

“Mau mau, hiện tại mau chạy đi.”

Mấy người vội vàng chạy ra ngoài. Di chuyển, Hoàng Minh Hạo nhẹ nhàng đẩy Hách Vân đang phát ngốc về phía cửa.

"Cho nên, vừa rồi không phải ta nên mở cửa sao? Đây là chương trình thủ tục sao?" Hách Vân ngẩng đầu, thấp giọng hỏi như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó." Không, không, ngươi là tốt nhất, ngươi là mạnh nhất, ngươi đã cứu được tất cả mọi người." Hoàng Minh Hạo vì không quen nên không ngọt ngào vỗ đầu Vân mà chỉ nở một nụ cười ấm áp an ủi.

Hách Vân thực sự gật đầu tự tin. Cuối cùng, mật đào thất tử vẫn bị đạo diễn bắt và ngoan ngoãn ghi lại chương trình.

Đạo diễn đưa cho mọi người một móc khóa, ra hiệu rằng họ có thể ra ngoài miễn là họ mở được .

Đạo diễn vừa dứt lời, chỉ có một tiếng "tách", mọi người quay lại tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh, nhìn thấy Hách Vân ngốc manh giơ chìa khóa lên .

Thấy mọi người đang nhìn mình, Hách Vân ngây thơ giơ chiếc chìa khóa đã tách ra: "Em thật sự bẻ nó rất nhẹ nhàng, thực sự, chỉ nhẹ nhàng thôi."

Đạo diễn đỡ trán, khóc không ra nước mắt nhìn Hách Vân cái này đại bug, bất lực nhìn như sáu người còn lại dùng vũ lực để mở chìa khóa.

Tác giả phát minh ra cái này không phải để yêu cầu bạn dùng vũ lực để mở khóa! !

“Vậy đó không phải là cách nó hoạt động phải không?” Dương Mịch hỏi đạo diễn.

Đạo diễn dùng giọng yếu ớt giải thích, cuối cùng chỉ có thể thông báo buổi ghi hình đã kết thúc.

Ngay khi mọi người tập trung xung quanh, bảy người bọn họ đã trao đổi tin nhắn WeChat với nhau, theo dõi nhau trên weibo, sau đó mỗi người trở về phòng của mình.