Chương 17: Rối quá tất giản
Lục Song đã chết, vị hôn thê của hắn hiện mang cốt nhục Tiêu Tiệm cũng đi theo Tiêu Tiệm bỏ trốn, khoan hẵng nói chuyện hàn phục tán như thế nào ra sao, chỉ riêng điểm này, cũng đủ để làm người ta hoài nghi là Tiêu Tiệm vì đoạt yêu mà gϊếŧ chết tình địch. Như thế nào lại dẫn tới mớ bòng ben này đây?
Trong tai nghe được Tiêu Mạch căn dặn thủ hạ đi truy tìm hai người trở về, ôn nhu khuyên giải an ủi Ngọc phu nhân, trong lời nói cử chỉ đã không còn vẻ sắc bén cùng khách sáo như lúc giải quyết việc chung vừa rồi, xem ra đã coi bọn họ là thông gia. Trong lòng ta suy sụp thở dài, lặng lẽ đi ra đại đường, bên ngoài màn đêm đã buông xuống, đèn hoa bắt đầu lên, trong không trung một vòng trăng tròn bán lam bán hắc nhàn nhạt ẩn hiện.
Lúc nghe được tiếng bước chân không ngoài ý muốn chút nào từ phía sau, ta mở miệng nói: “Ngày mai chính là Tết Trung thu.”
Tiêu Nặc đi đến bên cạnh ta, học ta bộ dáng ngẩng đầu nhìn trời, cười khổ nói: “Xem ra lần trước lời ta nói trước Tết Trung thu tìm ra hung phạm đã không thể làm không được.”
“Tìm ra hung phạm?” Ta hếch chân mày lên, ngữ khí cổ quái.
Tiêu Nặc cảm thấy được, nhìn sang ta nói: “Tỷ tựa hồ đang tức giận?”
“Ta hiện tại rất bội phục tên hung phạm kia, hắn thế mà lại có thể tìm được nhị ca ngươi làm người thế tội thay tốt như vậy, hàn phục tán, Ngọc cô nương... Trên người hắn kết quả còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật không muốn người biết? Lục Song có phải hắn gϊếŧ hay không đã không còn quan trọng, phóng độc cùng tư thông, chỉ riêng này hai tội này cũng đủ khiến hắn thân bại danh liệt!”
Tiêu Nặc chớp chớp mắt vài cái, lẩm bẩm nói: “Có lẽ mục đích của hắn chính là khiến nhị ca ta thân bại danh liệt chăng...”
Ta hơi nhếch khóe môi, nhìn bầu trời càng ngày càng đen, trong lòng hạ quyết định nói: “Không được! Ta không cam lòng!”
Tiêu Nặc cười rộ lên, nhướng mày nói: “Chúng ta còn chờ gì ở đây nữa?”
Dưới ánh trăng cùng ánh đèn, ánh mắt hắn sáng ngời như tinh tú, bên trong chớp động vẻ ăn ý quen thuộc——hắn biết ý tứ của ta! Hắn biết ta suy nghĩ cái gì!
Tiếng lòng đâu đó bên trong liền như vậy lơ đãng nảy lên một chút, vì che giấu cái loại cảm xúc kỳ quái này, ta vội vã xoay người đi trước, hướng cổng lớn của Tiêu phủ, lên xe ngựa quay lại Trấn Trăm Dặm.
Quyết định của ta kỳ thực rất đơn giản——không vì chuyện của Ngọc Mễ quấy nhiễu, tiếp tục truy xét manh mối hàn phục tán kia.
Bởi vì, nếu Du Lê là tự sát, sự tình tra đến nơi đây liền toàn bộ chấm dứt, như mọi người suy nghĩ thế này: Du Lê thích Tiêu Tiệm, nhưng không được đáp lại, cho nên đến chỗ Hắc Hổ mua hàn phục tán mưu toan khống chế hắn, sự tình bại lộ sau tự sát mà chết; có điều, hiện tại Du Lê không phải tự sát, mà là hắn gϊếŧ, kẻ gϊếŧ nàng kia, mới là nơi chứa đựng hết thảy câu đố. Ngọc Mễ phải chăng cũng là một quân cờ hắn đặt ra, đối với Tiêu Tiệm sử dụng mỹ nhân kế? Nếu hắn thực sự trước dùng hàn phục tán sau sử dụng màn mỹ nhân kế kia, trăm phương ngàn kế như vậy hãm hại Tiêu Tiệm, lại là vì cái gì?
Trước mắt xem ra còn có một điểm rõ ràng nhất, Du Lê chỉ thị nữ bình thường, nàng làm sao có thể tự do xuất nhập Thành Trăm Dặm đến chỗ Hắc Hổ mua hàn phục tán?
Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn (thơ Lí Bạch: Muôn hoa khiến mắt người dần mê đắm), rất nhiều chuyện thường thường chính là vì quá nhiều tiểu tiết vụn vặt, ngược lại trở nên phức tạp, cho nên, muốn tìm chân tướng, cần phải theo hướng cơ bản nhất mà tìm.
Vừa đến Trấn Trăm Dặm, ta liền khẩn trương nhảy xuống xe ngựa chuẩn bị đi tìm Hắc Hổ, ai ngờ Tiêu Nặc lại lôi kéo tay của ta nói: “Đợi chút.”
“Cái gì?”
“Ta đói bụng, tới giờ ăn cơm chiều rồi, chúng ta trước tiên hãy ăn chút gì đi. Ta biết nơi này có một quán mỳ sợi ăn rất được!” Nói xong miễn bàn luận đem ta kéo vào cái ngõ nhỏ nào đó, ngõ này tuy nhỏ, lại giăng đèn kết hoa, ngựa xe như nước cực kì náo nhiệt, tận cùng ngõ nhỏ quả nhiên có một quán, trên lá cờ biển hiệu dính đầy mỡ còn viết một chữ “TRƯƠNG” to khủng.
Tiêu Nặc đi qua, cười hì hì chào hỏi nói: “Trương bá, đã lâu không gặp!”
lão bản quán mỳ đứng ở phía dưới biển hiệu, phần lớn khuôn mặt bị ẩn ở trong bóng tối nhìn không rõ lắm, nghe thấy tiếng Tiêu Nặc, cũng không ngẩng đầu lên đã hô: “Tiểu tam tới đó à? Tìm chỗ ngồi đi.”
Lập tức có tiểu nhị dẫn chúng ta đến vị trí sát tường, rất là ân cần nói: “Tam ca, ăn cái gì?”
“Như mọi khi là được.”
Tiểu nhị đáp lời rồi đi. Ta nhìn trái phải xung quanh một chút, cảm thấy nơi này thật nhìn quen mắt, trong số người đi đường lui tới có mấy cô nương ăn mặc diễm lệ dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, trên mặt tất cả đều là nụ cười quyến rũ mà phô trương. Đột nhiên nhớ tới, đây không phải đã tới phố thanh lâu về đêm kia sao? Không ngờ ban đêm lại có thể náo nhiệt đến thế này.
Tiểu nhị rất nhanh đưa lên các loại món kho, vừa bày biện vừa nói: “Tam ca, có muốn nghe tin tức tuyệt mật mới nhất hay không?”
Tiêu Nặc gì cũng chưa nói, trực tiếp đem bạc đặt lên. Tiểu nhị lập tức mặt mày hớn hở, xoay người hạ giọng nói: “Nghe nói Ngọc đại tiểu thư đã xảy ra chuyện.”
Khóe mắt ta nhảy dựng lên——chuyện tình vừa phát sinh không lâu, thế nào hắn lại biết?
Tiêu Nặc sắc mặt không thay đổi, nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Nàng chưa gả đã có chửa, sống chết cũng không chịu nói ra gian phu là ai, sau khi bị Ngọc đại phu đánh đòn nặng đã rời nhà bỏ đi mất.”
Ta nhịn không được hỏi: “Ngươi làm sao mà biết được?”
Tiểu nhị tà tà liếc mắt ta một cái, cười cười không nói gì, dọn xong đồ ăn sau tránh ra.
“Trương mỳ sợi là người nắm bắt tin tức nhạy bén nhất khắp toàn bộ hang cùng ngõ hẻm Trấn Trăm Dặm, hắn bảo đảm mỗi tin tức đều đáng tin cậy, nhưng tuyệt đối sẽ không nói cho tỷ nơi nó phát ra.” Tiêu Nặc rút đôi đũa tre cho ta, giống như người không có việc gì nói, “Món kho này là tuyệt nhất, nếm thử xem?”
Ta nhìn dáng điệu đang mải mê nấu ăn của lão bản Trương bá, chỉ thấy ông ta cầm đôi đũa dài hướng trong nồi quấn lấy, mỳ sợi lập tức thuận theo cuốn ở trên đũa, ngay ngắn chỉnh tề thả vào trong chén, động tác liền mạch tươm tất lưu loát làm người ta xem mãn nhãn.
Không thể tưởng được cái quán nhỏ không đáng để mắt như vậy, nhưng lại cũng ngọa hổ tàng long.
Trương bá tự mình bưng hai chén lại đây, ngọn đèn ánh vào trên mặt lão bản, ta nhất thời giật mình——ta đời này chưa bao giờ gặp qua gương mặt xấu xí làm cho người ta sợ hãi như thế. Một đường thâm nâu, vết sẹo con rết dường như là đao rạch ngang trên khuôn mặt, dữ tợn khủng bố không thốt nên lời, khiến người xem qua liếc mắt một cái liền không bao giờ muốn nhìn lại thêm lần thứ hai.
May mà, vị Trương bá mang khuôn mặt đáng ghê tởm này có ánh mắt rất thân thiện hòa nhã, cười hề hề ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nặc, nói: “Hôm nay thế nào lại rảnh tới đây vậy?”
“Muốn hỏi thăm bá một người.” Tiêu Nặc cũng không khách khí, đi thẳng vào vấn đề nói, “Hắc Hổ.”
Trương bá lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, mới nói: “Lúc Hắc Hổ hai năm trước đến Trấn Trăm Dặm, chính là một thân côn đồ không xu dính túi, bởi vì đánh nhau đủ ngoan cường đủ dũng mãnh, rất nhanh được đặt lên ngang hàng với lão đại Bưu ca trong trấn lúc đó. Ba tháng sau hắn gϊếŧ Bưu ca chiếm lấy địa vị lão đại, hơn nữa bắt đầu mở rộng mua bán hàn phục tán, hơn một năm nay lại đây thu nhập vô kể. Làm người tuy rằng hung ác bá đạo, nhưng đối thủ hạ tiểu đệ lại khẳng khái phi thường, bởi vậy rất được ủng hộ.”
Tiêu Nặc nhíu mày, trầm ngâm nói: “Nói cách khác, hàn phục tán này được phát triển vậy từ hồi sau khi hắn cầm quyền? Một kẻ ngoại lai như hắn, ba tháng sau có thể phát động nội biến ngồi trên vị trí đầu rồng, thật sự là rất có bản lĩnh.”
Ta cũng không khỏi nhíu mày, một người có bản lĩnh như vậy, lại sợ tới mức cả người phát run mặt không còn hột máu lúc bị Tiêu Mạch hỏi chuyện, nếu không phải là ngụy trang quá giỏi, ắt có mưu đồ khác.
Trương bá bỗng nhiên nhỏe miệng cười vài tiếng, từ từ nói: “Tiểu tam sao hồ đồ thế? Ở Trấn Trăm Dặm, dù có bản lĩnh, nếu như sau lưng không có người chống đỡ, cũng khó có thể thi triển quyền cước...”
Chiếc đũa trong tay Tiêu Nặc đột nhiên gãy thành hai đoạn, tức thì đứng lên lôi kéo tay của ta nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đi!”
Phía sau Trương bá kêu: “Tiểu tam, tiểu tam... Hắc, tiểu tử kia, lại không trả tiền liền chạy lấy người...”
Dọc đường Tiêu Nặc chính là lôi kéo ta mà đi, từ góc độ này của ta xem qua, môi hắn mím quá chặt, ánh mắt lãnh đạm, sắc mặt không vui. Rất ít khi thấy bộ dáng nghiêm túc như vậy của hắn, chẳng lẽ hắn đã đoán ra kẻ Trương bá ám chỉ trong câu “Sau lưng có người” vừa rồi kia là ai?
Sau khi xuyên qua vài ngõ nhỏ, sắc trời càng tối, cũng không như lúc nãy náo nhiệt sáng ngời, mấy ngọn đèn ở trong gió đêm lay động, cùng ánh trăng thanh lãnh đem bóng dáng ta cùng hắn kéo thành hai đường thật dài, đổ lên mặt đường đá. Bỗng nhiên trong lúc đó, cái loại cảm giác tim đập nhanh lúc trước kia lại lần nữa tập kích.
Ta là cô nhi, thuở nhỏ được sư phụ thu dưỡng, sư phụ trời sanh tính trầm tĩnh, cho dù có thương yêu cũng sẽ không thể nói ra, bởi vậy người đối với ta mà nói, luôn luôn một loại cảm giác xa cách, giống như cách một lớp màn, ngắm nhìn người đắm chìm rất xa giữa không gian của chính mình, căn bản sờ không tới.
Tiêu Tả, người ta muốn nhất nhìn thấy cho tới nay, hắn quả nhiên cơ trí thâm tình như trong truyền thuyết, có lẽ, còn hơn truyền thuyết rất nhiều, nhưng mà, ta nhìn ông ấy, giống như ngưỡng vọng vầng thái dương trên trời cao, vĩnh viễn không thể với tới.
Chỉ có Tiêu Nặc, người đầu tiên ta quen biết khi đặt chân đến Thành Trăm Dặm, tươi cười xán lạn đôi mắt sáng ngời, rõ ràng bày ra trước mặt, cho dù biết đó chẳng qua là lớp mặt nạ, nhưng vẫn cảm thấy thật thân thiết, thậm chí có rất nhiều lời không cần phải nói ra, hắn cũng có thể hiểu. Như thế biết ta hiểu ta, đối với ta mà nói, rốt cuộc là may mắn, hay là bất hạnh?
Nhất là nhìn hắn bên cạnh như vậy, chưa từng thấy hắn bị ta nhìn thấu một mặt khác, bỗng nhiên nhớ tới, kỳ thực ta cũng không biết rõ hắn. Để một người ta không biết như vậy hiểu biết ta, là đáng sợ cỡ nào...
Tiêu Nặc dừng lại ở một góc ngõ, ta vội vã đặt tâm sự qua một bên, tập trung nhìn vào, đúng là ngõ Mộc Ngẫu nơi Hắc Hổ ở. Hắn hướng ta hất mắt, ta hiểu ý, thi triển khinh công nhảy lên mái hiên, lúc nghiêng đầu quay lại nhìn xuống chân tường, lại nghe bên tai trái một giọng nói: “Ta ở đây.”
Ta quay đầu, Tiêu Nặc quả nhiên ngay tại bên người ta——hắn, hắn làm thế nào lên được? Ta thế mà lại không nghe ra chút tiếng động nào!
Xem ra hắn không chỉ ẩn tàng trí tuệ, đồng thời cũng ẩn tàng luôn võ công của bản thân. Cái tên Tiêu Nặc giỏi, món nợ này sớm muộn sẽ cùng ngươi tính sổ! Đến lúc đó ta mà thắng cược Tiêu Tả, biểu tình trên mặt vị tam thiếu gia này chắc hẳn sẽ thật phấn khích đây.
“Tỷ cười cái gì?” Trong mắt Tiêu Nặc hiện lên một tia nghiền ngẫm. Hiếm khi hắn cũng không đoán ra ý nghĩ của ta, vì thế ta nhướng nhướng chân mày lên, đáp: “Không nói cho ngươi.” Dứt lời, mũi chân nhẹ điểm, thả người phi lên tòa nhà của Hắc Hổ.
Tiêu Nặc không còn biện pháp nào khác, đành phải đi theo ta phía sau. Đôi ta lướt gió mà đi, tránh thủ vệ đi tuần, cơ hồ là đồng thời bước trên nóc nhà gia chủ. Ta dùng tay sờ sờ, mái nhà thật kiên cố, không tiện giở lên, Tiêu Nặc liếc mắt một cái quét qua khác nơi, hướng vài cây hòe đại thụ sát cạnh nhà ra hiệu, ta liền từ sau tường lặng yên không một tiếng động nhảy xuống, sau đó ẩn thân bên trong bóng cây. Chờ ta nấp xong, ngẩng đầu lên nhìn lại nóc nhà, cũng đã không thấy Tiêu Nặc, không biết đã ẩn đến chỗ nào.
Liền tại khi đó, trong phòng truyền ra thanh âm trầm thấp: “Lão đại, đây là sổ sách tháng trước, hiện tại người mua hàn phục tán càng ngày càng nhiều, chúng ta hẳn là tiếp tục khuyếch đại quy mô thu nhận người luyện dược...”
Một giọng khác xen ngang lời hắn: “Vụ hàn phục tán cứ tạm ngừng cái đã, chờ phong thanh qua đi hẵng bàn tiếp.” Ta nghe ra được, giọng nói này là Hắc Hổ. Cùng vẻ sợ hãi uất ức tại đại đường Tiêu phủ hoàn toàn bất đồng, bình ổn trầm tĩnh, thậm chí hơi hướng vài phần hương vị bất nộ tự uy, vừa nghe biết ngay là người quen ra lệnh.
Người ban nãy nói: “Là đại công tử nói chút gì rồi sao? Hắn thật sẽ không để chúng ta ở tại trấn bán hàn phục tán như vậy à? Hay là chúng ta đi tìm Thất ca nói tốt vài câu, dàn xếp một tẹo?”
Hắc Hổ lại cắt ngang lời hắn: “Tóm lại việc này ta đều có chủ trương, ngươi không cần nhiều chuyện.”
“Dạ. Thế thì tiểu nhân cũng xin ra ngoài trước...” Theo âm thanh mở cửa, một người khoảng độ ngũ tuần mang bộ dáng trướng phòng tiên sinh (người ghi chép sổ sách) đang cầm sổ sách đi ra.
Ta vừa thoáng nhìn thấy một bóng đen khác đi theo phía sau hắn, không chút do dự, cũng tiến lên cùng.
Trướng phòng tiên sinh rêи ɾỉ vài điêu dân ca rẽ qua nhiều ngóc ngách, mới đẩy một cánh cửa sương phòng đi vào. Hắn chân trước vừa đi vào thắp sáng ngọn nến trên bàn, ta liền khẽ lắc mình một cái, rút ra chủy thủ chỉa sau gáy hắn quát: “Không được kêu, một tiếng thôi sẽ lấy mạng ông!”
Trướng phòng tiên sinh kia bị ta dọa chết cứng, sổ sách trong tay rơi lịch bịch trên đất, Tiêu Nặc giơ tay nhặt lên lướt qua vài cái, tặc lưỡi nói: “Oa, mới có một tháng đã buôn bán lời nhiều tiền như vậy, xem ra làm ăn hàn phục tán thật đúng là món lãi kếch sù.”
Trướng phòng tiên sinh không dám quay đầu nhìn chúng ta, đành phải run giọng nói: “Ngươi, các ngươi là-là ai? Có biết nơi-nơi này là địa bàn của Hắc Hổ đại gia không hả, các ngươi cư nhiên dám-dám...”
Ta ấn tay xuống, đao phong lạnh như băng nhất thời khiến hắn hết dám lên tiếng.
Tiêu Nặc nói: “Kỳ thực chúng ta cũng không có ác ý chi, chẳng qua muốn hỏi ông mấy vấn đề, chỉ cần ông thành thật trả lời, cam đoan ông sẽ vô sự.”
“Cái gì, vấn đề gì?”
“Thứ nhất, thủ hạ Hắc Hổ tổng cộng có bao nhiêu người?”
“Hắc, lão đại chúng ta thủ hạ vô số, toàn bộ trấn trên không ai không sợ chúng ta...” Ta lại lần nữa ấn tay, trướng phòng tiên sinh lập tức ngoan ngoãn nói, “Theo như thống kê trong danh sách là ba trăm sáu mươi người.”
Tiêu Nặc cười, nói: “Hẳn là nên trả lời ngắn gọn sáng tỏ như vậy thôi. Thứ hai, phụ trách buôn bán hàn phục tán lại có mấy người?”
“Đại khái có hơn ba mươi.”
“Ít như vậy?” Tiêu Nặc nheo lại mắt.
Trướng phòng tiên sinh biện giải nói: “Trấn Trăm Dặm này có thể lớn bao nhiêu a, hơn ba mươi người bán là đủ rồi. Nhưng thật ra nguồn cung cấp, phối chế gì đó đều rất phiền toái, cần nhiều người trợ giúp.”
“Như vậy, bản thân Hắc Hổ bán hàn phục tán à?”
“Làm sao có thể? Lão đại vhúng ta chỉ cần ngồi xuống thu tiền là được, hà cớ gì tự mình đi bán đồ chơi kia?”
“Một vấn đề cuối cùng, Thất ca là ai?”
“Thất ca chính là Thất ca a... Dù sao thì ta với lão đại là kêu như vậy.”
Tiêu Nặc liếc mắt nhìn ta một cái, mỉm cười nói: “Thật tốt, ông quả nhiên rất phối hợp. Chờ ta giải quyết xong chuyện này, hoan nghênh ông tới làm trướng phòng tiên sinh chỗ ta.” Nói xong một tay bổ lên sau gáy hắn, đem hắn đánh bất tỉnh.
Lúc đi ra khỏi ngõ Mộc Ngẫu, trăng đã lêи đỉиɦ đầu. Ta mở miệng trước nói: “Nếu ông ta không có nói sai, như vậy chính là Hắc Hổ đang nói dối?”
Tiêu Nặc gật gật đầu: “Ta vốn cũng kỳ quái, theo lý thuyết cho dù là Du Lê tỷ tỷ đến Trấn Trăm Dặm mua hàn phục tán, cũng không tới phiên Hắc Hổ tự mình bán cho tỷ ấy a. Hắc Hổ nếu chưa thấy qua nàng, vì sao lại ở trước mặt đại ca thừa nhận kia chứ?”
“Nếu hắn nói dối, nhất định là vì che giấu bí mật càng không thể cho ai biết.” Ta quay đầu, nhìn chăm chú vào ánh mắt hắn, nói từng chữ một, “Ta hiện tại thật muốn biết, Thất ca là ai? Theo lời trướng phòng tiên sinh kia, người này chẳng những ở Thành Trăm Dặm rất có trọng lượng, hơn nữa Hắc Hổ sở dĩ có thể ở Trấn Trăm Dặm lũng đoạn thị phần hàn phục tán, cùng hắn cũng không thể tránh khỏi quan hệ. Một khi đã như vậy, tìm ra được vị đại nhân vật nấp ở phía sau màn này, vô cùng có khả năng chính là điểm mấu chốt để phá án.”
Tiêu Nặc trầm mặc một lát, trên mặt lộ ra một tia biểu tình rất kỳ quái, tựa tiếu phi tiếu xem xét ta, chậm rì rì nói: “Tỷ tỷ à, Thất ca này rõ ràng chính là tỷ, sao còn hỏi ta hắn là ai?”