Hai mắt Tô Lương Mặc chợt co rúm lại, đẩy cô gái xinh đẹp trên người ra, một bên lao đến trước người Lương Tiểu Ý, một bên nhanh chóng cởi chiếc áo vest màu xám đậm trên người ra, ngồi xổm người xuống, đem chiếc áo vest to rộng trên tay bọc lấy cô gái đang đờ đẫn ngồi trên mặt đất.
"Tiểu Ý, đừng sợ" Giọng nói trầm thấp Tô Lương Mặc dường như có sức thuyết phục đáng tin cậy, "Không có người nhìn thấy, tôi cam đoan." Anh làm sao có thể để những người khác nhìn thấy cơ thể của cô chứ!
"Thật sao?" Ánh mắt đờ đẫn của Lương Tiểu Ý khôi phục một chút thần thái, bị người nhìn thấy eo không sao cả, nhưng cô không muốn người khác biết cô có một cơ thể xấu xí như vậy.
Tô Lương Mặc cảm nhận được cơ thể run rẩy của người con gái dưới thân mình, anh biết cô đang sợ cái gì, môi mỏng ghé sát vào tại cô, dịu dàng nói: "Thật. Tôi cam đoan"
Dưới sự cam đoan liên tục của người đàn ông luôn luôn lạnh lùng này, Lương Tiểu Ý dần dần bình tĩnh lại.
"Anh Mặc, Tuyết Nhi không có cố ý" Một giọng nói trong trẻo truyền đến, mơ hồ mang theo tiếng khóc, đám người theo tiếng kêu nhìn lại, Ôn Tình Tuyết đứng trong sân vành mắt đỏ hoe, lã chã chực khóc, điềm đạm đáng yêu.
Lương Tiểu Ý từ từ hạ mắt xuống, Ôn Tình Tuyết, em gái Ôn Tình Noãn. Khi còn bé cô còn từng bế cô ta.
Lương Tiểu Ý kéo nhẹ Tô Lượng Mặc, nhỏ giọng nói: "Được rồi, cô ấy không cố ý." Lôi quần áo của cô là một người khác. Lương Tiểu Ý cũng không có nói ra, hôm nay là tiệc sinh nhật năm mươi tuổi của Ôn Chấn Hải, cô không muốn bởi vì chuyện của mình, khiến chủ nhà không vui.
Chỉ là không biết người nhà họ Ôn có biết chuyện "Lương Tiểu Ý cố ý động tay chân trong quá trình phẫu thuật hại Ôn Tình Noãn biến thành người thực vật" hay không.
Nghĩ đến đây, Lương Tiểu Ý cười một tiếng tự giễu trong lòng.
Cô biết cô phải gánh cái tội danh này, một phần nguyên nhân là do Thẩm Minh Viễn - một chuyên gia khoa não giống cô lên tiếng tố cáo. Mà Lương Tiểu Ý cũng không muốn kiện hắn phỉ báng... Người còn sống nên có tương lai sáng lạn. Nếu như tất cả mọi người cho rằng "Lương Tiểu Ý hại Ôn Tình Noãn", vậy cứ để họ cho rằng như vậy đi, người sắp chết như cô cãi lại làm cái gì?
"Lương Mặc. Cháu nể mặt Tình Noãn, coi như không có gì đi." Ôn Chấn Biển cũng nói như vậy.
Sắc mặt Tô Lượng Mặc bình tĩnh, qua một lúc sau mới nhìn Ôn Tình Tuyết đang là chã chực khóc, điềm đạm đáng yêu nói: "Em cũng đã trưởng thành rồi, làm việc cũng không thể hấp ta hấp tấp như vậy." Ngụ ý nói lần này coi như bỏ qua, về sau đừng có tái phạm.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Tình Tuyết tải đi, lập tức vội vàng kéo lên một nụ cười lấy lòng cứng ngắc: "Cảm ơn anh Mặc, về sau Tuyết Nhi nhất định sẽ học theo chị, trở thành một cô gái tốt bụng, ưu tú, chững chạc”
Không biết đây có phải là ảo giác của cô hay không, Lương Tiểu Ý cảm thấy lời này của Ôn Tình Tuyết là muốn nói riêng cho cô nghe, Ôn Tình Tuyết dường như đang ám chỉ Lương Tiểu Ý không phải cô gái tốt.
"Chị Lương, quần áo của chị hỏng rồi, vừa hay Tuyết Nhi lại có một bộ lễ phục vừa giặt sạch. Mặc đồ rách cũng không phải chuyện hay, Tuyết Nhi dẫn chị lên lầu đổi một bộ khác nhé?" Ôn Tình Tuyết lanh lợi đi đến trước người Lương Tiểu Ý, thân mật kéo cánh tay Lương Tiểu Ý, trên mặt Lương Tiểu Ý thoáng qua vẻ kỳ lạ, nhưng bận tâm đến mặt mũi hai bên nên mặc dù không thích, cũng không có trực tiếp đẩy Ôn Tuyết Nhi ra.
Lương Tiểu Ý đang muốn cự tuyệt, Tô Lương Mặc bên kia đã mở miệng trước: "Cũng được, cô đi với Tình Tuyết đổi một bộ quần áo khác đi! Tôi còn có một số chuyện muốn thương lượng với chú Ôn"
Lương Tiểu Ý do dự một chút, gật đầu đồng ý.
Ôn Tình Tuyết mang theo Lương Tiểu Ý lên thẳng lầu ba, vừa đi vào phòng thay đồ, Ôn Tình Tuyết lập tức đóng sầm cửa lại, xoay người, nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp đã biến mất, cô ta lạnh như băng nhìn về phía Lương Tiểu Ý, không thèm che giấu vẻ trào phúng trên mặt: "Cô thật sự cho rằng tôi sẽ có bộ quần áo vừa người cô sao? Đồ béo !"
Khi nói chuyện, ánh mắt tràn ngập giễu cợt, mỉa mai không ngừng đảo qua người Lương Tiểu Ý. Ánh mắt chứa đầy sự châm chọc trắng trợn, dính chặt kia khiến Lương Tiểu Ý cảm thấy khó chịu vô cùng.
"Nếu cô Ôn đã nói không có bộ quần áo tôi có thể mặc vừa, vậy vừa rồi cũng không cần tại trước mặt mọi người khoe khoang khoác lác. Đã là khoe khoang khoác lác, bây giờ lại không làm được, tôi coi như cô Ôn đây làm là như thế là vì lấy lòng anh Tô vậy."
Lương Tiểu Ý cũng không thèm nhìn Ôn Tình Tuyết, vòng qua bàn tay đang nắm chặt tay nắm cửa của Ôn Tình Tuyết, muốn đẩy cửa ra ngoài, sau lưng bỗng nhiên bị người kéo mạnh một cái, Lương Tiểu Ý cũng không kịp phản ứng, cơ thể đi giày cao gót loạng choạng, nặng nề ngã xuống nền nhà đá cẩm thạch, bờ mông lập tức truyền đến cơn đau thấu xương.
Lương Tiểu Ý hít sâu một hơi, phẫn hận trừng mắt về phía Ôn Tình Tuyết, cô bé đáng yêu năm nào sao bây giờ lại biến thành người như thế này chứ!
Ôn Tình Tuyết ôm cánh tay, từ trên cao nhìn xuống Lương Tiểu Ý, chút hả hê nói: "Giáo sư Lương, trên mặt đất dễ chịu không?"