Mãi đến khi bước vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, Lương Tiểu Ý mới vùng vẫy nói: “Anh Tô, có thể rồi, mau buông tôi xuống đi!”
“Được.”
Nghe thấy anh đồng ý, Lương Tiểu Ý thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là tiếc rằng, từ sau khi trái tim của tổng giám đốc Tô mơ hồ nhận ra một chút tình cảm không bình thường đối với cô, người cũng trở nên cực kỳ vô sỉ.
Đáy mắt Tô Lương Mặc thấp thoáng vẻ xảo quyệt, từ lúc quyết định đối xử tốt với cô một chút, cưng chiều có một chút, anh liền vô cùng nghiêm túc thực hiện quyết định này. Sau đó ở phòng làm việc, ngẫu nhiên lừa cô cửa sổ là kính trong suốt, tất cả mọi người ở phía tòa cao ốc đều đang xem cảnh tượng đó của bọn họ, sau khi biết cô thật sự tin lời nói dối của anh, sự xấu xa ngủ sâu trong máu của Tô Lương Mặc bỗng thức tỉnh, không ngừng ngo ngoe động đậy...Dường như việc trêu đùa cô có thể khiến anh cực kì vui vẻ.
Thật kỳ quái, sao trước kia anh không nhận ra chứ!
Tô Lương Mặc nghe theo đặt cô xuống đất, nhưng tay anh lại ngang ngược đặt trên eo của Lương Tiểu Ý, thể hiện sự chiếm hữu của bản thân.
Kỳ thực đối với sự kỳ quái Tô Lương Mặc mơ hồ biểu hiện ra, Lương Tiểu Ý vẫn luôn tỏ ra cảnh giác cùng với đề phòng. Chứng kiến sự điên cuồng của Tô Lương Mặc, Lương Tiểu Ý không dám tin một kẻ điên sẽ không gây ra chuyện càng khủng bố hơn.
Thang máy cứ thế đi xuống, “tinh” một tiếng, trực tiếp đi thẳng xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Cả một quãng đường đi hai người đều không nói chuyện, Tô Lương Mặc kéo Lương Tiểu Ý vào lòng, ôm chặt lấy cô giống như tuyên bố chủ quyền.
Đột nhiên, một người đàn ông cao lớn bước xuống từ chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ vô cùng chói mắt.
“Tiểu Ý Ý: Ở đây! Ở đây!”
Lương Tiểu Ý nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngước mắt nhìn lên, bắt gặp bóng người quen thuộc, đôi mắt trong veo nhấp nháy ý cười vui vẻ: “Tử Xuyên? Sao anh lại đến đây?”
“À, anh đi nhờ Savvy đến đây. Tiểu Ý Ý, qua đây để anh nhìn xem có gầy đi không nào”
Tô Lương Mặc nhìn bàn tay trống không của mình, không thể tin rằng Lương Tiểu Ý nhìn thấy người đàn ông bất ngờ xuất hiện kia liền ném tay anh ra. Ánh mắt Tô Lương Mặc chăm chú nhìn vào ba người trước mắt.
Người đàn ông trẻ tuổi cắt tóc ngắn đứng bên cạnh Savvy Wayne lôi kéo tay Lương Tiểu Ý xem trái xem phải.
“Tiểu Ý Ý, em gầy đi rồi, gầy thật rồi! Savvy chăm sóc em kiểu gì vậy chứ?” Dứt lời, Tử Xuyên lấy cùi chỏ chọc chọc vào Savvy Wayne đứng bên cạnh, hừ một tiếng nói: “Savvy, nếu như cậu không chăm sóc được cho Tiểu Ý Ý thì để tớ chăm sóc.
“Mạc Tử Xuyên, cậu đừng có nằm mơ!” Savvy Wayne không chút khách khí đánh trả Mạc Tử Ngôn một cái.
“Tiểu Ý Ý, em xem xem, Savvy lại bắt nạt anh” Mặc Tử xuyên ngay trước mặt đường sự, giả vờ khóc lóc mách lẻo với Lương Tiểu Ý: “Tiểu Ý Ý, em không biết đâu, em về nước lâu như vậy anh sắp chết đói rồi”
Savvy cười đá Mạc Tử Xuyên một cái: “Mạc Tử Xuyên, cậu đủ rồi đấy, tớ thấy cậu không phải vì nhớ Tiểu Ý mà đuổi theo về nước mà là cậu nhớ tài nghệ nấu ăn của Tiểu Ý thì có!”
“Không phải như vậy, người ta thật sự rất nhớ Tiểu Ý Ý đó.”
Tô Lương Mặc giống như một người xa lạ, anh mơ hồ bị ngăn cách bên ngoài cảnh tượng vui vẻ này.
Cảm giác nguy hiểm xông vào trong trái tim, xen lẫn trong đó có cả sự tức giận, Tô Lương Mặc sải bước lớn về phía Lương Tiểu Ý, giật cánh tay của Lương Tiểu Ý ra khỏi Mạc Tử Xuyên.
“Chào hai anh, tôi là chồng của Tiểu Ý, tôi họ Tô, tên Tô Lượng Mặc”
Mạc Tử Xuyên kinh ngạc nói: “Anh là Tô Lương Mặc?”
Nghe thấy lời của Mạc Tử Xuyên, trong lòng Tô Lương Mặc có chút vui vẻ, có lẽ khi còn ở Mỹ Lương Tiểu Ý không ít lần nhắc đến anh trước mặt bạn bè cô nhỉ? Nhưng chưa vui vẻ được bao lâu, Mạc Tử Xuyên bất ngờ nói:
“Tiểu Ý Ý, em ly hôn đi!”