Chương 31: Ai Dám Nhòm Ngó Vợ Của Tôi (1)

“Được thôi, tôi cũng mỏi mắt trông chờ. Anh Tô, sau này tôi sẽ không dùng đến bất kì quyền hạn nào của gia tộc Klutz, nếu như anh đối với Tiểu Ý cho dù chỉ có một chút không tốt, cho dù có liều mạng tôi cũng cướp Tiểu Ý khỏi anh”

“Tin tôi đi, anh sẽ không có cơ hội này đâu”

Trong đôi mắt lạnh lùng của Tô Lương Mặc thoáng qua một tia sắc bén, anh lập tức tắt máy.

Lúc Lương Tiểu Ý đi ra, Tô Lương Mặc đã ngồi trước bàn làm việc, bắt đầu xử lý các công việc của công ty.

Nghe thấy tiếng động, Tô Lương Mặc ngẩng đầu lên khỏi đống văn kiện, “Trưa muốn ăn gì?”

Khuôn mặt Lương Tiểu Ý lập tức hiện lên vẻ cảnh giác...Người đàn ông này đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy, cho dù anh nói anh muốn cưng chiều cô, nhưng sau khi trải qua những chà đạp của anh trước đó, sự phòng bị trong trái tim của Lương Tiểu Ý giờ đây đã rất khó để dỡ bỏ. Đây không phải biện pháp hành hạ khác của anh đấy chứ?

“Tùy anh, cái gì cũng được” Cô không kén ăn.

Nghe vậy Tô Lượng Mặc gật gật đầu, “Vậy thì tốt, buổi trưa đi ăn đồ Nhật với tôi”

Sau đó, Lương Tiểu Ý ngồi trên sofa xem tạp chí, Tô Lương Mặc vùi đầu làm việc, hai người yên lặng bên nhau.

Mãi đến khi Tô Lương Mặc kết thúc công việc, nhìn chiếc đồng hồ Rolex trên tay, một bên đứng dậy cầm lấy chiếc áo vest, một bên kéo lấy tay Lương Tiểu Ý: “Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi thôi”

Lương Tiểu Ý bị Tô Lương Mặc dắt tay đứng dậy khỏi sofa, cả mặt tràn ngập nghi ngờ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, rồi lại nhìn bàn tay đăng nắm chặt của hai người...Anh ta uống nhầm thuốc ư? Hay Tô Lượng Mặc anh coi cô như Ôn Tình Noãn? Nếu không sao lại...Cô lại nghi ngờ liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người một lần nữa, tuy rằng trong lòng tràn ngập sự nghi ngờ, Lương Tiểu Ý vẫn quyết định khép miệng lại không nói bất cứ lời nào là tốt nhất. Ai biết được tên điên này liệu có đột nhiên lên cơn hay không.

Đi khỏi phòng làm việc bắt buộc phải ngang qua văn phòng tổng giám đốc, không biết hôm nay các nhân viên trong văn phòng tổng giám đốc đã bị tổng giám đốc lạnh lùng của bọn họ dọa chết khϊếp mấy lần, nhưng đối với cảnh tượng này vẫn cảm thấy không tưởng tượng được, có người thậm chí lén véo chân mình dưới gầm bàn để xác minh rằng những gì mình thấy là sự thật.

Nam thần mặt lạnh sẽ chủ động nắm tay phụ nữ sao? Giả dối!



Ánh mắt của toàn bộ mọi người trong văn phòng đều tập trung vào khuôn mặt người phụ nữ mà tổng giám đốc đang dắt tay.

Bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm khiến Lương Tiểu Ý cảm thấy rất không thoải mái. Khuôn mặt trẻ con phúng phính trong nháy mắt đỏ lừ như quả cà chua.

“Anh Tô, anh đi nhanh lên!”

Cô không giục còn đỡ, vừa giục người đàn ông kia liền đứng lại, quay người, nhướng mày nhìn cô. Lương Tiểu Ý nhận ra bản thân có vẻ như lại làm bực mình vị tổng giám đốc ngày càng trở nên thâm sâu này, sợ anh lại đột nhiên làm ra việc gì việc quá đáng với mình, cô vội vàng giải thích: “Tôi nói là tôi đói rồi, anh Tô có thể đi nhanh hơn một chút không?”

Sau đó, cô nhìn thấy Tô Lương Mặc nửa cười nửa không nhìn cô một cái, môi mỏng hé mở: “Tất nhiên có thể” Dứt lời, Lương Tiêu Ý ngay lập tức cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, cuối cùng hiểu ra rằng, phương thức đi nhanh của anh chính là vác cô lên trên lưng!

Tất cả nhân viên trong văn phòng tổng giám đốc, không phân biệt nam nữ, mở to mắt, nhìn cảnh tượng khó gặp trước mắt, nhất thời, trong văn phòng không ngừng vang lên tiếng đủ loại đồ vật rơi xuống đất.

Ôi mẹ ơi!!!

Lâm Hiểu che lại miệng, các nhân viên nữ khác hâm mộ nhìn theo Lương Tiểu Ý đang bị tổng giám đốc vác trên vai, hận không thể thay thế cô. Nam thần tổng giám đốc cũng quá có khí thể rồi!

Thoáng cái, máu nóng xông thẳng lên đầu Lương Tiểu Ý, “Anh Tô, anh buông tôi xuống, tất cả mọi người đều đang nhìn chúng ta đó!”

Cô oán thầm trong lòng...Đúng là tên điên!

“Cô đi chậm quá, nghĩ lại xem, sáng nay vì ai mà trì hoãn lâu như vậy.” Tô Lượng Mặc không biết xấu hổ nói, tất cả mọi người trong văn phòng nhất thời không nói nên lời, sao tổng giám đốc có thể nói dối đến mức lý lẽ hùng hồn như thế, còn đem tất cả trách nhiệm đẩy cho người khác chứ?

Một ánh mắt dừng lại trên người cô, Lương Tiểu Ý ngại ngùng vội vàng che mặt lại. Ôi xấu hổ quá đi mất!