Chương 27: Nam Thần Rất Ngốc Nghếch (1)

Khi Tô Lượng Mặc đẩy cửa phòng làm việc vào, trùng hợp nghe được Lương Tiểu Ý đang gọi điện thoại.

"...Ừ ừ, loại Ích Mẫu, ...đúng, dài một chút,...không, em không cần loại dày..” Một loạt các câu dặn dò nói chuyện, Lương Tiểu Ý không hề nhận ra cánh cửa phòng làm việc đã bị mở ra, một người đàn ông đang lặng im không tiếng động đi vào.

Tô Lượng Mặc chau mày lại, cái gì mà ích mẫu, thêm dài thêm dày? Lương Tiểu Ý lại gọi điện thoại cho ai đây, cô muốn cái gì, sao không hỏi anh mà lại gọi điện thoại cho người khác?

“Vậy được, như vậy nhé, anh mua đủ rồi thì mang đến tập đoàn Tô Thị cho em, Savvy, anh nhanh tay một chút nhé....Á!” Đang nghe điện thoại, một cánh tay bỗng nhiên vươn ra giật lấy điện thoại trong tay cô, Lương Tiểu Ý quay đầu nhìn lại, cô vô cùng kinh ngạc nhìn Tô Lương Mặc, lập tức lại nhớ tới cách tân cầm thú này đã đối xử với cô trước đó.

Tô Lương Mặc thực chất là một tên điên!

Lương Tiểu Ý tức khắc nhanh chóng lùi về góc tường, đề phòng trừng mắt nhìn anh.

Nhìn dáng vẻ cảnh giác nhìn mình của Lương Tiểu Ý, Tô Lương Mặc bất mãn nhăn mày lại, vươn một cánh tay vẫy cô: “Qua đây”

“Tôi không qua” Anh hoàn toàn là một tên điên, có trường hợp trước đó, dù có nói gì đi Lương Tiểu Ý cũng không lại ngốc nghếch mà chạy đến trước mặt anh, ai biết được tên điên này sẽ lại làm chuyện gì với cô.

“Qua đây!” Tô Lương Mặc không vui nói, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương với cơ thể nhỏ bé hơi đẫy đà dưới chiếc áo vest của cô, Tô Lương Mặc quyết định tha cho cô lần này.



“Lương Tiểu Ý, cô nhờ thằng khốn Savvy Wayne kia mua gì giúp cô vậy?” Có thứ gì mà Tô Lương Mặc anh không mua cho cô được cơ chứ? Nếu như để người khác biết cô vợ của Tô Lượng Mặc anh bỏ qua anh, nhờ người đàn ông khác mua đồ hộ không phải cười chết anh sao.

“...Không có gì cả”

“Nói dối. Tôi vừa chính tai nghe được, cô gọi điện thoại nhờ tên kia mua đồ” Nói đến đây, anh đã giận đến mất kiểm soát.

Lá gan của Lương Tiểu Ý càng ngày càng to rồi.

Dám giấu anh đòi quà của người đàn ông khác.

“Tôi nói rồi! Không có gì hết! Còn có, Savvy không phải “thằng khốn”, Savvy là Savvy."

Lương Tiểu Ý đề phòng nhìn anh, phòng anh lại đến “cưng chiều” cô.

Sự “cưng chiều” anh, cô tránh còn không kịp! Nghĩ tới chuyện anh làm với cô ở cửa sổ, cô bất giác lại co rúc người về phía sau.

Hành động cùng những lời nói vừa rồi của cô khiến cho khuôn mặt của Tô Lương Mặc trở nên tái mét, bước từng bước một về phía cô: “Cô cho tôi là người chết hay sao? Lương Tiểu Ý, cô là vợ của tôi, có cái gì mà Tô Lương Mặc tôi không mua nổi, cần cô phải lướt qua tôi đi tìm người đàn ông khác mua cho? Có cái gì mà Tô Lương Mặc tôi không lấy ra nổi? Cô trả lời tôi đi!”